Chương 141: Trời sinh đã có khả năng mưu tính, nhìn thấu bất kỳ ai
Chương 141: Trời sinh đã có khả năng mưu tính, nhìn thấu bất kỳ ai
Tề Nhan mời Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi lên ghế trên, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại rẽ vào tẩm điện, ngồi xuống bên cạnh cái bàn tròn trong phòng.Tề Nhan đứng bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng đích thân cầm ấm trà lên và rót cho Nam Cung Tĩnh Nữ một ly.Nam Cung Tĩnh Nữ chạm vào thành ngoài tách trà, cảm nhận hơi nóng của nó."Phò mã thật đúng là có hứng thú, đã trễ thế này còn bảo hạ nhân đổi một bình trà ấm."Tề Nhan không lên tiếng, nàng đặt ấm trà về chỗ cũ, ngồi đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ và nhẹ giọng nói: "Thần nghĩ điện hạ sắp tới, cho nên đặc biệt sai người chuẩn bị một bình."Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ sáng lên: "Ồ."Tề Nhan vẫn đạm nhiên, nàng bình tĩnh đáp: "Thần đoán điện hạ sẽ đến để đòi phần thưởng."Nam Cung Tĩnh Nữ cười, hỏi ngược lại: "Phò mã bỏ thói quen vòng vo tam quốc từ khi nào vậy?"Tề Nhan giương mắt, nàng thản nhiên đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ba năm nay điện hạ trưởng thành nhanh chóng, vòng vo cũng vô nghĩa."Căn phòng yên tĩnh trở lại, Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ đều trầm mặc.Nếu như là lúc trước, Tề Nhan nhất định sẽ hỏi Nam Cung Tĩnh Nữ vì sao đêm khuya tới chơi, sau đó sẽ giành lấy quyền chủ động. Nhưng hôm nay, Tề Nhan lại nói thẳng ý đồ của Nam Cung Tĩnh Nữ, chắp tay nhường quyền chủ động cho đối phương.Ba năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, Nam Cung Tĩnh Nữ càng thành thục, mà Tề Nhan...vẫn khiến người ta không nhìn thấu.Nam Cung Tĩnh Nữ cố nén cảm giác khác thường trong lòng. Tuy nàng thích cách nói thẳng hơn là nói vòng vo, nhưng những gì đối phương biểu hiện khiến nàng cảm thấy không có chỗ nào để trốn. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải đối phương cố ý nhường nàng ván cờ kia hay không...Nhưng tình thế hiện tại không cho phép Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ kỹ càng, bởi lẽ thời gian để lại cho nàng không nhiều lắm.Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phò mã biết hết tất cả mọi chuyện rồi sao?"Tề Nhan khẽ cười, nàng nói: "Điện hạ muốn nói đến chuyện gì?"Câu nói của Tề Nhan nhẹ bâng, nhưng lại khiến cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghẹn lời. Đúng rồi, đây mới là bộ mặt thật của người này! Dưới dáng vẻ ôn tồn lễ độ này là tâm tính không tranh với thế đời, hay là người nọ có mưu tính khác? Nam Cung Tĩnh Nữ không nhìn thấu.Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bản cung có chuyện muốn giao cho ngươi."Tề Nhan: "Thần dù chết cũng không chối từ."Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nhận được thánh chỉ rồi sao?"Tề Nhan: "Vâng."Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngày mai thượng triều, bản cung muốn ngươi tự đề cử mình đảm nhiệm chức vị quan chủ khảo kỳ thi hội lần này."Tề Nhan: "Được."Nam Cung Tĩnh Nữ không ngờ Tề Nhan sảng khoái đồng ý như vậy, nàng hỏi: "Ngươi không có gì muốn hỏi bản cung sao?"Tề Nhan lập tức đáp: "Nếu điện hạ đã phân phó, thần sẽ dốc hết sức để hoàn thành, không có gì muốn hỏi."Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi: "Vậy thì được, bản cung sẽ chờ tin chiến thắng của phò mã."Tề Nhan: "Vâng."Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không còn sớm, bản cung đi về trước."---Tề Nhan tiễn Nam Cung Tĩnh Nữ đến cửa đại điện, nhưng bởi vì "không thể nhìn thấy gì vào ban đêm" nên nàng không thể tiễn xa. Nàng đứng trên cái bậc cửa cao một thước, nhìn nghi trượng của Nam Cung Tĩnh Nữ biến mất trong bóng đêm. Sau đó, nàng giương mắt nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời, nhìn vài đám mây đen chậm rãi trôi qua.Tề Nhan đột nhiên nở nụ cười, xoay người quay về tẩm điện. Nàng đột nhiên nhớ ra, hôm qua hạ nhân của phò mã phủ mới mang dạ minh châu tới. Tề Nhan mở hộp gỗ, một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ liền tràn ra. Tề Nhan đặt giá đỡ lên bàn, rồi bày dạ minh châu lên đó. Đây là viên dạ minh châu Nam Cung Tĩnh Nữ cố ý vào cung xin Nam Cung Nhượng khi nàng vừa lập phò mã phủ.Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, Tề Nhan bỗng hơi thất thần. Lúc ấy, nàng chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có một ngày vị Trăn Trăn điện hạ đơn thuần dễ bị lợi dụng này...lại đẩy nàng đến vị trí bị người chỉ trích để đạt được mục đích của mình.Tề Nhan ngẩng đầu, ngón tay thon dài vuốt ve mặt ngoài bóng loáng của dạ minh châu, lẩm bẩm: "Ngươi trưởng thành rồi, điện hạ."Nam Cung Tĩnh Nữ lệnh Tề Nhan tự đề cử mình, kỳ thật là nàng có hai mục đích.Thứ nhất, nàng cần phải thu chức quan chủ khảo vào trong túi.Thứ hai...nàng muốn lợi dụng Tề Nhan để dời sự chú ý của triều thần, hòng có thể yên ổn ngồi phía sau màn.Hiện giờ triều đình vô cùng loạn, các thế lực đều tranh giành chức vị quan chủ khảo. Nếu "Nam Cung Nhượng" hạ chỉ mệnh người vừa trở lại kinh thành như Tề Nhan làm quan chủ khảo, như vậy người có tâm chắc chắn sẽ nghi kỵ. Tề Nhan thân là phò mã, người có tâm nhất định tìm hiểu kỹ càng việc này, sau đó nghi ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ.Nhưng nếu Tề Nhan chủ động xin ra trận thì sẽ hoàn toàn khác. Đầu tiên, những người này sẽ hoài nghi động cơ của Tề Nhan, sau đó sẽ dùng hết mọi cách để kéo Tề Nhan về phía mình. Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu rõ, Tề Nhan không thể dựa vào bất cứ ai, như vậy Tề Nhan sẽ trở thành mục tiêu để hai đảng chèn ép, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không dễ dàng bị bại lộ.Khi hai người vừa mới thành thân, Tề Nhan tuyệt đối không ngờ rằng, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ có mưu trí nghĩ ra kế sách một cục đá hạ ba con chim như vậy.Lồng ngực lẫn miệng Tề Nhan đều rất chua xót. Nàng bưng ly trà mà Nam Cung Tĩnh Nữ không thèm đụng tới, sau đó uống một ngụm. Nước trà nóng hổi hòa tan chút đau đớn, khiến lòng nàng cũng nóng lên. Tề Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại, nàng nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.Nàng mỉm cười: "Ta còn phải cảm ơn ngươi đây, điện hạ."Chẳng qua, Nam Cung Tĩnh Nữ không biết Tề Nhan đã sớm có phe phái... Nếu lần này nàng đảm nhiệm chức quan chủ khảo, nàng không những có thể thuận lý thành chương dìu dắt một đám học sinh Tấn Châu, gia tăng thế lực của mình trong triều, mà còn có thể một lần nữa kết "tình xưa nghĩa cũ" với Nam Cung Vọng.---Sáng hôm sau, Tề Nhan thay một bộ quan bào màu đỏ, đến thiên điện chờ từ sớm.Mười lăm phút sau, các đại nhân khác trong triều cũng lục tục bước vào thiên điện. Nhìn thấy Tề Nhan đứng ở trong một góc, bọn họ đều chủ động tiến lên vấn an. Tề Nhan nhận ra ánh mắt những người này pha lẫn chút kinh ngạc, nàng bình thản đối diện với những ánh mắt ấy, còn mỉm cười và hàn huyên với bọn họ.Tề Nhan biết lý do vì sao những người này ngạc nhiên. Vị Quốc thờ phụng Nho gia, cho nên bọn họ cho rằng thân thể tóc da đều được cha mẹ ban cho. Hầu hết nam tử trên triều đều để râu, cùng lắm thì cũng chỉ cắt tỉa một chút cho mình có vẻ không lôi thôi là được.Chỉ có một mình Tề Nhan là "cạo" sạch râu của mình.Năm nay Tề Nhan hai mươi bốn tuổi. Nam tử hai mươi bốn tuổi không có khả năng không để râu, nhưng nàng đã làm phò mã sáu năm, hiện giờ cũng có hài tử, cho nên triều thần không đến mức hoài nghi thân phận của Tề Nhan.Bản thân Tề Nhan cũng biết đây là một vấn đề. Lúc trước, nàng cũng nghĩ tới việc lấy râu giả dán lên, nhưng nghĩ kỹ thì làm vậy cũng không an toàn. Lỡ như ngày nào đó không cẩn thận làm rớt râu giả, như vậy thì vô cùng không ổn...Thân phận và chuyện nàng phải làm không cho phép nàng có bất kỳ sai lầm nào, còn không bằng thoải mái bảo trì nguyên trạng, mặc kệ người khác nghị luận. Dẫu sao cũng không có điều luật nào quy định triều thần phải để râu."Duyên Quân!" Nghe thấy tiếng la quen thuộc, Tề Nhan cười nói: "Chư vị đồng liêu, hạ quan xin lỗi, không thể tiếp các vị được."Tề Nhan vòng qua đám người vây quanh nàng, lập tức trông thấy Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe trong bộ quan phục màu đỏ.Trên mép Công Dương Hòe là hai chòm râu cá trê, thoạt nhìn hơi buồn cười.Khuôn mặt Công Dương Hòe toát ra vẻ vui mừng không thể giấu được, hắn đi ba bước thành hai bước, chạy tới trước mặt Tề Nhan: "Ba năm không gặp, Duyên Quân có khỏe không?"Tề Nhan cười nói: "Nhờ phúc của ngươi nên rất khỏe. Bạch Thạch thế nào?"Công Dương Hòe sang sảng mỉm cười: "Không phải lần trước ta đã viết thư cho ngươi báo chính thê ta có thai đó sao? Trước đó vài ngày, nàng sinh cho ta một nhi tử, thiếp thất cũng sinh một nữ nhi. Ngươi làm thúc phụ, khi nào mới rảnh đến thăm mấy đứa nhỏ đây?"Tề Nhan: "Chúc mừng ngươi, chờ ta chọn xong lễ vật cho tẩu phu nhân và chất nhi thì ta nhất định sẽ tới cửa bái phỏng."Công Dương Hòe: "Ngươi hứa rồi đó, nhớ phải mang hai bình rượu hoa lê năm mươi năm trong phủ ngươi qua, ta thèm đến nỗi sắp phát điên rồi."Lúc này Công Dương Hòe mới phát hiện điều bất thường trên khuôn mặt Tề Nhan, hắn tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Duyên Quân, triều đình không thể so với mấy vùng bản xứ..." Nói xong, hắn sờ lên hai chòm râu cá trê buồn cười kia, tiếp tục nói: "Đến lúc ngươi để râu rồi."Tề Nhan cười, nàng đáp lại bằng một giọng nói vừa phải: "Chẳng lẽ Bạch Thạch quên rồi sao? Ngoại trừ chức quan Lại bộ, ta còn có một thân phận khác... Làm người hầu hạ Trăn Trăn điện hạ, tất nhiên phải chăm sóc vẻ ngoài mới được."Không ít người đều nghe thấy lời Tề Nhan nói. Ý của Tề Nhan là nàng còn cần phải giữ vẻ ngoài này để đi phụng dưỡng công chúa điện hạ, cho nên nàng không muốn để râu.Tất nhiên là có không ít người cười nhạo Tề Nhan, nhưng lấy quan giai của Tề Nhan hiện giờ mà nói, bọn họ đều không dám biểu lộ công khai.Đột nhiên, Tề Nhan nhìn sang nơi khác.Công Dương Hòe nhìn theo ánh mắt của Tề Nhan, chỉ thấy một "người quen xưa cũ" đang đứng cuối hàng, đó là nhi tử của Điện tiền Tướng quân Đinh Nghi: Đinh Phụng Sơn.Đinh Nghi là em vợ của thái uý Lục Quyền, năm đó chính hắn là người dẫn đầu đại quân Vị Quốc xâm lược thảo nguyên. Đinh Phụng Sơn, Tề Nhan và Công Dương Hòe đều tham gia cuộc thi đồng sinh ở Duẫn Châu, cho nên ba người đã sớm quen biết nhau.Năm đó, Đinh Phụng Sơn chính là bá chủ Duẫn Châu. Hắn ỷ phụ thân có binh quyền ở địa phương, cho nên không ngừng tác oai tác oái ở Duẫn Châu.Công Dương Hòe biết Tề Nhan đang nghĩ gì, hắn thấp giọng giải thích: "Một người làm quan, cả họ được nhờ. Hiện giờ vị thiếu gia này có địa vị rất cao. Năm trước, Thị lang Binh bộ cáo lão hồi hương, thái uý đại nhân đích thân dâng thư tiến cử Đinh Phụng Sơn, hiện tại hắn cũng nằm trong lục bộ như chúng ta. Tuy quan giai của hắn không cao như chúng ta, nhưng hắn được hậu thuẫn hơn chúng ta nhiều. Thái uý đại nhân là dượng của người ta, cha của người ta là Điện tiền tướng quân, Đại biểu ca là Tả Bộc xạ, Nhị biểu ca là phò mã gia kiêm Ngự tiền thị vệ."Tề Nhan gật đầu, Công Dương Hòe lại "phụt" cười thành tiếng. Tề Nhan quay đầu, chỉ thấy Công Dương Hòe che miệng, bả vai hắn không ngừng run, dường như là hắn đang nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng thú vị.Tề Nhan yên lặng chờ Công Dương Hòe ngưng cười, Công Dương Hòe trừng mắt nhìn Tề Nhan: "Sao ngươi không hỏi lý do ta cười?"Tề Nhan: "Ngươi cười cái gì?"Công Dương Hòe lại "ha ha" một tiếng, hắn ôm lấy bả vai của Tề Nhan: "Ta đột nhiên phát hiện, ngươi và vị thiếu gia này là thân thích của nhau đấy. Ngươi xem...Chước Hoa phò mã là tỷ phu của ngươi, cũng là Nhị biểu ca của hắn ta, vậy thì ngươi và Đinh Phụng Sơn là gì của nhau? Để ta tính xem..."Lòng Tề Nhan vô cùng chán ghét, nàng thoát khỏi cánh tay Công Dương Hòe: "Không có gì để tính cả."Công Dương Hòe lại không thuận theo, vẫn trêu đùa: "Như vậy tính ra ngươi được hậu thuẫn hơn hắn ta rồi!"Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Gần đến giờ rồi, mấy đại nhân khác đều đang nhìn ngươi kìa."Công Dương Hòe lập tức ngưng cười, cố làm ra dáng vẻ dày dạn kinh nghiệm.Nhưng Tề Nhan lại có chút ủ dột: Hiện giờ, dường như tất cả kẻ thù của thảo nguyên đều trở thành "thân thích" của nàng.---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Xem kiều nga thành nhi lang
- Chương 2: Tình cảm thiếu niên, kết nghĩa an đạt
- Chương 3: Trời ban khả năng thuần phục ngựa quý
- Chương 4: Hiến nữ không thành, chôn người gây họa
- Chương 5: Rước lấy ngoại tộc vào nhà, thảo nguyên nhấc lên tai họa
- Chương 6: Bình định tứ hải, khoảng cách quân thần
- Chương 7: Nước mất nhà tan không tự biết
- Chương 8: Dục hỏa niết bàn, đòi lại nợ máu
- Chương 9: Mưa gió rửa trôi quá vãng
- Chương 10: Trước thù hận và đau khổ, lương tâm vẫn còn tại
- Chương 11: Kết tân hữu thận trọng từng bước
- Chương 12: Tặng tự vô tâm gieo nhân quả
- Chương 13: Bởi vì nhầm lẫn nhị nữ phẩm quạt
- Chương 14: Giải dị mộng hung tướng mới hiện ra
- Chương 15: Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương
- Chương 16: Phụ tử tình thâm thầm mưu tính
- Chương 17: Nguyện ngồi một mình câu cá
- Chương 18: Long Môn mở ra, bạn cũ gặp lại
- Chương 19: Thương hải tang điền đoạn trường nhân
- Chương 20: Bảng vàng đề tên mã do cương
- Chương 21: Thám Hoa lang vừa khéo thất lễ trước phố
- Chương 22: Song hỉ lâm môn nhị nữ gả thấp
- Chương 23: Kết liên lý, mỗi người đều hoài tâm sự
- Chương 24: Thầm uốn mình theo bố cục của người
- Chương 25: Tam triều lại mặt nghiệm lạc hồng
- Chương 26: Duyên phận kỳ diệu tạo nên bốn góc bàn cờ
- Chương 27: Dịu dàng là sự trừng phạt đau đớn nhất
- Chương 28: Biệt hữu u sầu thầm sinh hận
- Chương 29: Vừa nghe không biết ý trong khúc
- Chương 30: Bừng tỉnh đã là người trong khúc
- Chương 31: Ngầm lộ răng nanh cắn đứt cánh chim
- Chương 32: Tân hôn yến nhĩ quấn quít si mê
- Chương 33: Tai họa đào hoa không báo trước
- Chương 34: Tạm quên hận cũ không màng thân
- Chương 35: Trước khi chuyện thành, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi
- Chương 36: Cung yến giao thừa nhấc lên mạch nước ngầm
- Chương 37: Giao thừa yến công chúa cứu phu
- Chương 38: Ước vọng xuyên tim không thể chối từ
- Chương 39: Tĩnh Nữ say rượu thổ lộ tâm sự
- Chương 40: Lục Nhị độc miệng nói ra oán hận bấy lâu
- Chương 41: Đêm giao thừa chung chăn chung gối
- Chương 42: Tết Nguyên Tiêu năm Cảnh Gia thứ chín
- Chương 43: Tết Nguyên Tiêu tay nắm tay dạo chơi
- Chương 44: Mê trận đố đèn trước Thính Vũ lâu
- Chương 45: Hủy đi một tay tuyệt diệu hảo từ
- Chương 46: Há có ai giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang
- Chương 47: Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi
- Chương 48: Tặng mặc bảo thụ chi dĩ bính
- Chương 49: Thả con tép bắt con tôm, diện kiến chủ nhân thật sự
- Chương 50: Hiến kế thiêu rụi Vị Ương cung
- Chương 51: Xuân đến tình đậu sơ khai
- Chương 52: Là áy náy lẫn dịu dàng
- Chương 53: Ôm người vào trong lòng
- Chương 54: Nhận nhầm tiếng chim oanh thành tiếng khóc của chim nhạn
- Chương 55: Vạn sự đều được chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi mình gió đông
- Chương 56: Gió đông lồng lộng ánh lửa ngút trời
- Chương 57: Bắn lén khiến ngựa mất khống chế
- Chương 58: Cũng vì người mà phấn đấu quên mình
- Chương 59: Xưa nay thủy hỏa khó dung
- Chương 60: Cởi áo mang binh đi nước cờ hiểm
- Chương 61: Khất Nhan A Cổ Lạp thật hay giả
- Chương 62: Kinh hãi báo tin Di Châu thất thủ
- Chương 63: Chiến trận Kính Vị chạm vào là nổ ngay
- Chương 64: Bản chất của con người là đau khổ tìm kiếm thanh xuân
- Chương 65: Liên hoàn kế một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 66: Hết lòng che chở lại đuổi trung phó rời đi
- Chương 67: Lòng dạ sắt đá
- Chương 68: Huyết hải thâm thù đến chết vẫn không thôi
- Chương 69: Cơn thịnh nộ chẳng thể kiềm nén
- Chương 70: Đêm thị tẩm thương người đau mình
- Chương 71: Hoa tự rơi nước tự chảy
- Chương 72: Thù cũ chưa dứt chớ nói gì đến thanh toán xong
- Chương 73: Viên ngọc quý của thảo nguyên bước vào hoàng thành
- Chương 74: Cầu thân trước mặt mọi người, ai ai cũng đều kinh sợ
- Chương 75: Biến dị sinh phúc họa khó liệu
- Chương 76: Rốt cuộc thì Tề lang vẫn là nữ nhi
- Chương 77: Yêu hay ghét thì bản thân đều là người chịu tổn thương đầu tiên
- Chương 78: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 79: Ngày chín tháng chín phò mã lập phủ
- Chương 80: Dùng cái chết trả lại những ân huệ chẳng thể đền đáp
- Chương 81: Chuyện cũ năm xưa ở bắc Kính Quốc
- Chương 82: Bí ẩn vùi trong quá khứ
- Chương 83: Kiếp phù du trộm được nửa ngày nhàn
- Chương 84: Bị vứt bỏ không đường trở về
- Chương 85: Quạ đen khắp thiên hạ này đều hiểm độc
- Chương 86: Tích lũy lâu dài hiện ra răng nanh
- Chương 87: Hai đóa hoa nở, các biểu một cành
- Chương 88: Một hồi quyết đấu chưa kết thúc
- Chương 89: Dùng mưu kế giao phong một lần nữa
- Chương 90: Ranh giới không thể vượt qua
- Chương 91: Vì ai nên nỗi thân tiều tụy
- Chương 92: Rượu vào khắc khoải lòng tương tư
- Chương 93: Yêu hoa xin kíp bẻ hoa
- Chương 94: Cuộc hội ngộ sau mười một năm
- Chương 95: Chỉ muốn cùng ngươi làm lại từ đầu
- Chương 96: Tình sâu vô cùng nước đổ khó hốt
- Chương 97: Bạt ngàn lá rụng xào xạc đổ
- Chương 98: Vui sướng muộn màng
- Chương 99: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
- Chương 100: Vui sướng bảo rằng gió đông cũng đa tình
- Chương 101: Nam Vị Quốc dần lụi bại
- Chương 102: Nghe nói gió đông cũng đa tình
- Chương 103: Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ
- Chương 104: Đường vào triều quanh co khúc khuỷu
- Chương 105: Thuyền mảng đông tây lặng im
- Chương 106: Hay cho thói qua cầu rút ván
- Chương 107: Quốc có công chúa vừa trưởng thành
- Chương 108: Lần đầu biệt ly dịu dàng lưu luyến
- Chương 109: Ngồi mát ăn bát vàng
- Chương 110: Vận mệnh định sẵn, trời định sẵn
- Chương 111: Chuyện cũ năm xưa đứt ruột đứt gan
- Chương 112: Hận không thể giết sạch người trong thiên hạ
- Chương 113: Khúc hát kết thúc trong nghẹn ngào
- Chương 114: Mọi chuyện kết thúc, cảnh còn mà người đã mất
- Chương 115: Bức tranh chữ ngày xưa dẫn tới tranh chấp
- Chương 116: Bán duyên tu đạo bán duyên quân
- Chương 117: Tâm mất khống chế, dần dần xa cách
- Chương 118: Bí mật trong cung cấm
- Chương 119: Tiểu nhân oán hận đâm sau lưng
- Chương 120: Những gì ngươi thấy đều đã được lên kế hoạch
- Chương 121: Tỷ như trong mộng chẳng hề phân minh
- Chương 122: Vẫn không thể thoát khỏi số mệnh yêu hận đan xen
- Chương 123: Thời đại mới mở ra
- Chương 124: Sân không vắng vẻ tàn xuân
- Chương 125: Mưa gió đã thổi đèn tắt đuốc diệt
- Chương 126: Dùng máu của người khác nhuộm thành
- Chương 127: Tương tư biết khi nào mới gặp lại
- Chương 128: Tâm trí như yêu chung quy khó thọ
- Chương 129: Ngẫu hoa thâm xử điền điền diệp
- Chương 130: Vội vàng gửi gắm nhi tử cho người khác
- Chương 131: Nghe ngóng xem ngươi có bình an hay không
- Chương 132: Đuổi theo những vì sao và vầng trăng khuyết
- Chương 133: Từ biệt ba năm chỉ gặp lại nhau trong mơ
- Chương 134: Cũng chỉ là muối bỏ biển
- Chương 135: Sau bức rèm châu ẩn hương
- Chương 136: Buổi tương phùng trăm mối cảm xúc
- Chương 137: Duy ứng vân phiến tình tương tự
- Chương 138: Thế gian nào có biện pháp vẹn cả đôi đường
- Chương 139: Một ván cờ ký gửi thâm tình
- Chương 140: Gia đình đoàn viên nối lại tình
- Chương 141: Trời sinh đã có khả năng mưu tính, nhìn thấu bất kỳ ai
- Chương 142: Thấy quân thất ý ta phiền muộn
- Chương 143: Chất đầy thịt dê lên chiếc đĩa vàng
- Chương 144: Tương phùng hà tất từng quen biết
- Chương 145: Túy tiếu bồi quân tam vạn tràng
- Chương 146: Ông trời tác hợp
- Chương 147: Hoa lưu luyến bướm, khung cảnh quyến rũ cuối con mương thần bí
- Chương 148: Ngọn lửa ban đêm bao trùm cả cung điện
- Chương 149: Tàn lửa trong đêm đen thử thách tình cảm bao nay giữa chúng ta
- Chương 150: Thua người trong thành không ngủ
- Chương 151: Một ngàn cánh buồm lướt qua con tàu bị chìm
- Chương 152: Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng
- Chương 153: Tài tử Tô Châu Liễu Dư An
- Chương 154: Vô tình nhất là nhà đế vương
- Chương 155: Hoài bích kỳ tội bất do nhân
- Chương 156: Đành để hoa rơi
- Chương 157: Họa sư thiệt thân nhẫn khi quân
- Chương 158: Âm thầm phụng mệnh thánh chỉ
- Chương 159: Có thể nghe thấy tiếng vang vụn vặt trong bóng đêm
- Chương 160: Vẫn vậy thôi, quay về nói với người đây
- Chương 161: Phan An phiền muộn đầu đầy sương
- Chương 162: Giấc mơ lạnh lẽo rền vang
- Chương 163: Mưa thu lay động tre trúc vì người
- Chương 164: Máu thảo nguyên nhu và cương
- Chương 165: Có còn nhớ rõ chuyện thời niên thiếu không?
- Chương 166: Nguyện dâng hiến tất cả những gì ta có cho ngươi
- Chương 167: Những mất mát trong quá trình trưởng thành
- Chương 168: Là nơi phiền muộn khác
- Chương 169: Ly biệt thương đau lòng rối loạn
- Chương 170: Nhiều lần cân nhắc con đường nữ đế
- Chương 171: Lưu luyến phong cảnh tiếc chu nhan
- Chương 172: Không thể không trù tính
- Chương 173: Đã mất phu nhân lại thiệt quân
- Chương 174: Thân bất do kỷ lại biệt ly
- Chương 175: Chưa biệt ly mà đã tương tư
- Chương 176: Thiên đạo luân hồi
- Chương 177: Thu sau tính sổ diệt trừ Tạ An
- Chương 178: Về thăm quê cũ mà buồn cười xiết bao
- Chương 179: Yến Nhiên phủ khó bề phân biệt
- Chương 180: Du hồn thảo nguyên bôn tập trong đêm
- Chương 181: Một mình đối mặt với cửa ải sinh tử
- Chương 182: Ô Lan thành nằm ở cuối thảo nguyên
- Chương 183: Khúc quân ca bi tráng cử hành
- Chương 184: Tựa như thời còn niên thiếu
- Chương 185: Gió thổi cỏ nghiêng bò dê tung tăng
- Chương 186: Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột
- Chương 187: Vì quân tuyệt bút tạ sương khói
- Chương 188: Thế gian cũng không có biện pháp nào song toàn
- Chương 189: Muốn mẫu thân và muội muội
- Chương 190: Sức nặng của mười lăm thánh chỉ
- Chương 191: Cũng biết tình này không thể đãi
- Chương 192: Tình khó phụ, yêu khó giữ
- Chương 193: Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn
- Chương 194: Mọc thành rừng sau nhiều năm
- Chương 195: Ngựa giẫm xuân bùn hết nửa là hoa
- Chương 196: Biếu tặng một tịch, thốt ra lời từ tận đáy lòng
- Chương 197: Nguy hiểm không lường được
- Chương 198: Một chữ tình che mắt người
- Chương 199: Chỉ mong lòng người như lòng thiếp