Chương 137: Duy ứng vân phiến tình tương tự
Chương 137: Duy ứng vân phiến tình tương tự
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không rõ vì sao một đứa trẻ luôn ngoan ngoãn như Tề Ngọc Tiêu sẽ làm như vậy. Nàng tò mò nhìn về phía Tề Nhan, muốn biết xem đến tột cùng thì Tề Ngọc Tiêu đang sợ cái gì. Thế nhưng, nàng lại đối diện với ánh mắt hơi phức tạp của người kia.Tề Nhan chỉ đang cảm khái, tiểu nữ tử gầy yếu năm đó vậy mà đã lớn như vậy, mà đôi mắt màu hổ phách của đứa trẻ này quả thực là giống nàng như đúc. Chẳng lẽ, phụ thân của đứa nhỏ này chính là một trong số người thảo nguyên kia à?Nhưng ở trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, ánh mắt của Tề Nhan còn có một hàm nghĩa khác: Hài tử trốn tránh như thế, có phải Tề Nhan sẽ cho rằng nàng cố tình dạy dỗ nên Ngọc Tiêu mới như vậy không? Ba năm trước đây, nàng miễn cưỡng tách một nhà ba người họ ra, hiện giờ thân sinh nữ nhi của người nọ cũng đối xử với người nọ như vậy...Nam Cung Tĩnh Nữ tức khắc cảm thấy hết đường chối cãi. Nàng thật sự đã hơi quá đáng, nhưng nàng sẽ không bao giờ làm những chuyện dơ bẩn như vậy.Nam Cung Tĩnh Nữ nắm lấy cái tay nhỏ xíu của Tề Ngọc Tiêu, dịu dàng hỏi: "Không phải ngươi vẫn luôn ồn ào muốn gặp phụ thân sao? Sao ngươi lại như thế?"Tề Ngọc Tiêu hét lớn: "Hắn là người xấu!"Nam Cung Tĩnh Nữ hơi giận, nàng trực tiếp kéo Tề Ngọc Tiêu ra, khẽ nói: "Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Những lời này là ai dạy cho ngươi?!"Tề Ngọc Tiêu vô cùng oan ức, nước mắt nàng lưng tròng, nàng bổ nhào vào lồng ngực Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tiên Thảo nói, ai có vết sẹo trên mặt đều là kẻ cắp vào rừng làm cướp..."Tiên Thảo lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu: "Điện hạ thứ tội, nô tỳ...nô tỳ chỉ kể cho tiểu điện hạ nghe vài chuyện xưa ở dân gian, không biết, không biết... Xin điện hạ thứ tội!"Nam Cung Tĩnh Nữ hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi đều lui xuống đi, ở đây không cần ai hầu hạ."Các cung tì và nội thị lần lượt lui ra, mà đây cũng là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động vỗ về sau lưng Tề Ngọc Tiêu, nàng trấn an: "Không phải tất cả người có sẹo trên mặt đều là kẻ xấu. Hơn nữa, vết sẹo trên mặt phụ thân ngươi cũng không phải do đao gây ra..."Tề Ngọc Tiêu thút tha thút thít, nức nở hỏi: "Vậy thì tại sao phụ thân có sẹo?"Nam Cung Tĩnh Nữ há miệng thở dốc, nàng lại nhớ đến chuyện cũ...Không phải nàng đã hạ quyết tâm sẽ cắt đứt với người này rồi sao? Nhưng cớ sao nàng cứ luôn không có tiền đồ, nhớ tới những chuyện cũ rích này?Tề Ngọc Tiêu: "Mẫu thân?"Nam Cung Tĩnh Nữ kiềm xuống nỗi chua xót và cơn ghen trong lòng, nhẹ giọng trả lời: "Ngươi nhìn đôi mắt hắn xem, có phải là giống ngươi như đúc không?"Nghe vậy, Tề Ngọc Tiêu nghi hoặc xoay đầu qua, Tề Nhan đúng lúc mỉm cười ấm áp.Tề Ngọc Tiêu mở to đôi mắt ngập nước, chớp mắt nhìn Tề Nhan. Nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt Ngọc Tiêu, nhưng nàng đã không còn hoảng sợ và bài xích như lúc nãy. Tề Nhan thầm than một tiếng: Nếu như phụ mẫu của nàng còn sống, đặc biệt là phụ thân...người nhất định sẽ mở rộng cửa lòng tiếp nhận đứa nhỏ này. Thân phận người Vị Quốc chỉ là vẻ bề ngoài, nàng chính là vương tử thảo nguyên, không nên dùng tư tưởng cổ hủ của người Vị Quốc để đối đãi với một hài tử vô tội.Tề Nhan ngồi xổm xuống, nàng nhìn thẳng vào Tề Ngọc Tiêu và dịu dàng nói: "Vết sẹo trên mặt phụ thân là vì thời niên thiếu phụ thân ham chơi, nên mới bị nhánh cây quẹt trúng. Ngọc Tiêu có muốn sờ thử hay không?"Tề Ngọc Tiêu quay đầu nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, sau khi được đối phương cho phép, nàng mới buông cổ Nam Cung Tĩnh Nữ ra rồi chạy đến chỗ Tề Nhan.Tề Ngọc Tiêu nâng tay lên, chần chờ nói: "Có đau không?"Tề Nhan cười và lắc đầu, Tề Ngọc Tiêu chui vào lồng ngực Tề Nhan: "Phụ thân!"Tề Nhan ôm Tề Ngọc Tiêu rồi đứng thẳng lên, nàng ước lượng cân nặng của tiểu cô nương, khiến cho Tề Ngọc Tiêu mỉm cười khanh khách.Tề Ngọc Tiêu: "Phụ thân từ Tấn Châu về sao?"Tề Nhan: "Phải."Tề Ngọc Tiêu: "Tấn Châu cách nơi này bao xa?"Tề Nhan: "Cưỡi ngựa thì mất nửa tháng, còn đi xe ngựa thì chậm hơn một chút."Ánh mắt Tề Ngọc Tiêu sáng ngời: "Phụ thân cũng biết cưỡi ngựa sao?!"Tề Nhan theo bản năng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngọc Tiêu cũng biết cưỡi ngựa à?"Tề Ngọc Tiêu hào hứng đáp: "Nhị di mẫu từng dẫn ta đi cưỡi ngựa mấy lần. Nhị di mẫu nói, chờ Ngọc Tiêu lớn thêm một xíu, Nhị di mẫu sẽ dạy Ngọc Tiêu cưỡi ngựa."Tề Nhan: "Ngọc Tiêu không sợ sao?"Tề Ngọc Tiêu lắc đầu: "Không sợ!"Tề Nhan nghe vậy thì rất là vui mừng, nàng nhớ đến dáng vẻ Tiểu Điệp cưỡi ngựa khi còn nhỏ, nói: "Mẫu thân ngươi cũng biết cưỡi ngựa, phụ thân thì chỉ biết một chút, nhưng ta cũng sẽ học chung với Ngọc Tiêu."Tề Ngọc Tiêu lại lần nữa ôm lấy cổ Tề Nhan: "Thật vậy sao? Khi nào?"Nam Cung Tĩnh Nữ nghe phụ tử hai người nói chuyện qua lại, trong lòng nàng có chút không được tự nhiên: Dẫu sao thì vẫn là máu mủ tình thâm, chỉ trong chốc lát mà nàng đã biến thành người ngoài.Nam Cung Tĩnh Nữ: "Các ngươi tâm sự đi, bản cung đi về trước.""Mẫu thân!""Điện hạ?"Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu lại, một lớn một nhỏ đồng thời mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng.Tề Ngọc Tiêu vặn vẹo thân thể, Tề Nhan vừa thả nàng xuống thì nàng đã chạy đến bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, giơ tay túm chặt tay áo của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mẫu thân đừng đi mà~."Tề Nhan cũng nói: "Điện hạ ngồi lại đây có được không?"Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Được rồi."---Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ cùng nhau dỗ Tề Ngọc Tiêu đi ngủ. Tiểu gia hỏa ngủ thật sự trầm, mà hôm nay cũng là ngày nàng vui vẻ nhất.Nam Cung Tĩnh Nữ đứng dậy: "Đêm đã khuya, bản cung đi về trước đây, phò mã cứ tự nhiên."Tề Nhan buông quạt hương bồ xuống, nàng thoáng ngăn Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ giọng nói: "Thần ngủ cùng điện hạ có được không?"Nam Cung Tĩnh Nữ hơi động tâm, nhưng nàng vẫn nhàn nhạt nói: "Tối nay ủy khuất phò mã ngủ ở sương phòng noãn các, hoặc là...phò mã có thể chọn bất kỳ tẩm điện nào trong Vị Ương cung."Tề Nhan không hé răng, nàng yên lặng đi theo Nam Cung Tĩnh Nữ đến cửa. Nam Cung Tĩnh Nữ nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, Tề Nhan lại lần nữa gọi nàng: "Điện hạ."Bên cạnh còn có cung tì và nội thị hầu hạ, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không thể quá lạnh nhạt với Tề Nhan: "Phò mã còn có việc gì?"Tề Nhan nhìn chằm chằm đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng thương lượng: "Đã lâu không gặp, thần có rất nhiều lời muốn tâm sự với điện hạ..."Linh Chi và Tiên Thảo ở trong góc đều trợn tròn mắt. Không phải là phò mã và công chúa không yêu nhau sao?Cớ sao, cớ sao sẽ quấn quýt si mê như vậy?Các cung tì và nội thị lớn tuổi hơn một chút thì chia làm hai loại. Loại đầu tiên là người mới được điều đến Vị Ương cung, tuy bọn họ rất bình tĩnh nhưng bọn họ đều nghĩ như Tiên Thảo và Linh Chi. Thu Cúc và Đông Mai đều biết rõ trong lòng mà không nói ra, người hầu hạ lâu năm như Thu Cúc thì càng cười thầm.Phò mã và công chúa không yêu nhau sao? Quả thực vớ vẩn!Năm đó, toàn bộ hoàng cung ai mà không biết tình cảm giữa hai người này sâu đậm thế nào? Nếu không phải vì phò mã phạm sai lầm...Hầy, Thu Cúc thầm thở dài. Ba năm trôi qua, tất cả nội thị và cung tì của hoàng cung đều đã được thay đổi, cũng chỉ còn vài người nhớ tới chuyện phò mã và công chúa ân ái. Thu Cúc nàng cũng già rồi.Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ thắt lại, nàng cau mày, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói sau, tương lai còn dài."Tề Nhan: "Lần này thần vào kinh chỉ để báo cáo sự vụ, hiện giờ thần đã hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ ít ngày nữa thần phải quay về."Nam Cung Tĩnh Nữ chửi thầm: Hừ, muốn chạy à? Không dễ như vậy đâu!"Dù có phải về thì cũng không nhanh như vậy, ngày mai rồi nói sau."Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ không màng Tề Nhan nói thêm cái gì nữa, đi thẳng.Tề Nhan nhìn bóng lưng Nam Cung Tĩnh Nữ đi xa, cong cong khóe miệng: Thật sự đã trưởng thành rồi... E rằng muốn thám thính tình báo từ vị điện hạ này cũng khó.Sau khi Tề Nhan trở thành phò mã, dường như nàng vẫn luôn dùng lý do thoái thác này để cân bằng nghiệp lớn báo thù và lương tâm của chính mình. Nhưng đây là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ cự tuyệt yêu cầu nàng đưa ra, nàng vừa cảm thán nữ nhi của kẻ thù đã trưởng thành, vừa khó nén được sự mất mát trong lòng.Tề Nhan cứ dựa vào khung cửa như thế, cho đến khi ánh sáng từ đèn lồng hoàn toàn bị bóng đêm nuốt trọn.Tiên Thảo đứng ở phía sau Tề Nhan, xin chỉ thị: "Phò mã gia, có cần bọn nô tỳ theo người di giá đến tẩm điện khác không?"Tề Nhan xoay người, hỏi: "Hai người các ngươi vẫn luôn hầu hạ quận chúa sao?"Âm sắc của nàng có một loại cảm xúc đặc thù, hơn nữa kết hợp với ngữ điệu dịu dàng và khuôn mặt tinh xảo ấy, nói là khiến tim người ta đập thình thịch cũng không quá lời.Tiên Thảo: "Hồi phò mã gia, noãn các chỉ có nô tỳ và Linh Chi, những người khác thì hầu hạ ở trong sân."Tề Nhan: "Vất vả các ngươi, quận chúa còn nhỏ, các ngươi càng phải lo lắng nhiều hơn."Tiên Thảo lập tức đỏ mặt, nàng gục đầu xuống: "Có thể hầu hạ quận chúa là phúc phận bọn nô tỳ đã tu luyện! Phò mã gia có muốn di giá đến tẩm điện khác hay không? Nô tỳ sẽ cầm đèn cho người."Tề Nhan: "Không cần, ta không nhìn thấy gì vào ban đêm, ngươi đi dọn dẹp lại sương phòng cho ta ở là được."Tiên thảo: "A! Vâng...nô tì sẽ đi ngay."Tiên Thảo không khỏi nghĩ: Có lẽ chính vì vậy mà công chúa điện hạ mới không để phò mã gia cùng quay về tẩm điện. Bởi lẽ từ noãn các đến chính điện phải đi hơn nửa canh giờ!---Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng.Thu Cúc dẫn một nhóm cung tì hầu hạ Nam Cung Tĩnh Nữ rửa mặt chải đầu. Nàng vừa bước ra tẩm điện thì đã nhìn thấy Tề Nhan ngồi trên ghế đá trong viện.Nàng bảo những người khác đi trước, sau đó đến trước mặt Tề Nhan và cung kính hành lễ vạn phúc: "Sao phò mã gia lại tới sớm như vậy? Nô tỳ không nghe thấy thông truyền."Tề Nhan cười nói: "Là ta bảo bọn họ không thông truyền, sợ quấy rầy giấc ngủ của điện hạ. Điện hạ tỉnh rồi sao?"Thu Cúc gật đầu, phía sau vang lên tiếng mở cửa, Nam Cung Tĩnh Nữ mặc một bộ cung trang bước ra từ tẩm điện.Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao ngươi lại tới đây?"Tề Nhan không đáp mà hỏi lại: "Sớm như vậy, điện hạ muốn đi đâu?"Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Bản cung, muốn đi thỉnh an phụ hoàng."Tề Nhan nhướng mày: "Vậy thì để thần đi cùng với điện hạ. Hôm qua thần trở về khá muộn, còn chưa thỉnh an bệ hạ."Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc, nàng căn bản không muốn đi thỉnh an mà là muốn đi thượng triều. Nàng nhìn Tề Nhan, nhưng lại không đọc được tí manh mối nào từ khuôn mặt của đối phương.Nhưng mà Nam Cung Tĩnh Nữ biết: Người trước mặt không dễ lừa, chỉ cần hơi vô ý thì đối phương sẽ phát hiện ngay... Nhưng giờ này, e rằng phụ hoàng còn chưa tỉnh, nàng tùy tiện đến thì sẽ làm phiền phụ hoàng.Nghĩ vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút giận, nàng xoay người trở về: "Không đi nữa!"Tề Nhan truy hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi thậm chí còn không mặc cung trang, thỉnh an cái gì?"Tề Nhan cúi đầu nhìn bản thân, vô tội nói: "Nếu không...để thần quay lại noãn các thay quan phục của Thái thú có được không?"Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào tẩm điện, cũng không thèm quay đầu: "Bản cung đã nói là không đi!"Một suy đoán hiện lên trong lòng Tề Nhan. Nàng mỉm cười, cũng đi vào tẩm điện với đối phương.Thu Cúc ở ngoài điện mỉm cười hiểu ý. Nàng đóng cửa tẩm điện, gọi một cung tì đi truyền thiện, còn bản thân thì canh giữ ở cửa.Nam Cung Tĩnh Nữ nặng nề ngồi lên giường Bạt Bộ, nàng liếc nhìn Tề Nhan, lửa giận trong lòng bùng lên: Đại khảo sắp tới, mấy buổi thượng triều gần đây vẫn luôn bàn xem ai sẽ được chọn làm quan chủ khảo, cho nên nàng không thể bỏ lỡ! Người này cũng thật biết chọn canh giờ!Tề Nhan thoải mái ngồi bên cạnh bàn, còn nhàn nhã tự thưởng cho mình một ly trà.Nam Cung Tĩnh Nữ cố nén giận: "Ngươi không thượng triều sao?"Tề Nhan bưng chén trà, "chậm rãi" uống một ngụm. Trà này có vị không tồi, nàng hưởng thụ híp mắt, chậm rì đáp: "Thần chỉ là Thái thú ở địa phương, không có chỉ thì không cần phải lên triều."Nam Cung Tĩnh Nữ bị chọc cho tức ngực, nàng căm giận nghĩ: Ngày mai, không, hôm nay bản cung sẽ hạ chỉ để ngươi thượng triều ngay lập tức!Không được! Hạ chỉ trùng hợp như vậy, e rằng Tề Nhan sẽ hoài nghi...Nam Cung Tĩnh Nữ càng tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt cười như không cười kia, nàng có cảm giác đối phương đang cố ý chống lại nàng!A! Sao lúc trước nàng không phát hiện người này đáng ghét như vậy?!---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Xem kiều nga thành nhi lang
- Chương 2: Tình cảm thiếu niên, kết nghĩa an đạt
- Chương 3: Trời ban khả năng thuần phục ngựa quý
- Chương 4: Hiến nữ không thành, chôn người gây họa
- Chương 5: Rước lấy ngoại tộc vào nhà, thảo nguyên nhấc lên tai họa
- Chương 6: Bình định tứ hải, khoảng cách quân thần
- Chương 7: Nước mất nhà tan không tự biết
- Chương 8: Dục hỏa niết bàn, đòi lại nợ máu
- Chương 9: Mưa gió rửa trôi quá vãng
- Chương 10: Trước thù hận và đau khổ, lương tâm vẫn còn tại
- Chương 11: Kết tân hữu thận trọng từng bước
- Chương 12: Tặng tự vô tâm gieo nhân quả
- Chương 13: Bởi vì nhầm lẫn nhị nữ phẩm quạt
- Chương 14: Giải dị mộng hung tướng mới hiện ra
- Chương 15: Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương
- Chương 16: Phụ tử tình thâm thầm mưu tính
- Chương 17: Nguyện ngồi một mình câu cá
- Chương 18: Long Môn mở ra, bạn cũ gặp lại
- Chương 19: Thương hải tang điền đoạn trường nhân
- Chương 20: Bảng vàng đề tên mã do cương
- Chương 21: Thám Hoa lang vừa khéo thất lễ trước phố
- Chương 22: Song hỉ lâm môn nhị nữ gả thấp
- Chương 23: Kết liên lý, mỗi người đều hoài tâm sự
- Chương 24: Thầm uốn mình theo bố cục của người
- Chương 25: Tam triều lại mặt nghiệm lạc hồng
- Chương 26: Duyên phận kỳ diệu tạo nên bốn góc bàn cờ
- Chương 27: Dịu dàng là sự trừng phạt đau đớn nhất
- Chương 28: Biệt hữu u sầu thầm sinh hận
- Chương 29: Vừa nghe không biết ý trong khúc
- Chương 30: Bừng tỉnh đã là người trong khúc
- Chương 31: Ngầm lộ răng nanh cắn đứt cánh chim
- Chương 32: Tân hôn yến nhĩ quấn quít si mê
- Chương 33: Tai họa đào hoa không báo trước
- Chương 34: Tạm quên hận cũ không màng thân
- Chương 35: Trước khi chuyện thành, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi
- Chương 36: Cung yến giao thừa nhấc lên mạch nước ngầm
- Chương 37: Giao thừa yến công chúa cứu phu
- Chương 38: Ước vọng xuyên tim không thể chối từ
- Chương 39: Tĩnh Nữ say rượu thổ lộ tâm sự
- Chương 40: Lục Nhị độc miệng nói ra oán hận bấy lâu
- Chương 41: Đêm giao thừa chung chăn chung gối
- Chương 42: Tết Nguyên Tiêu năm Cảnh Gia thứ chín
- Chương 43: Tết Nguyên Tiêu tay nắm tay dạo chơi
- Chương 44: Mê trận đố đèn trước Thính Vũ lâu
- Chương 45: Hủy đi một tay tuyệt diệu hảo từ
- Chương 46: Há có ai giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang
- Chương 47: Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi
- Chương 48: Tặng mặc bảo thụ chi dĩ bính
- Chương 49: Thả con tép bắt con tôm, diện kiến chủ nhân thật sự
- Chương 50: Hiến kế thiêu rụi Vị Ương cung
- Chương 51: Xuân đến tình đậu sơ khai
- Chương 52: Là áy náy lẫn dịu dàng
- Chương 53: Ôm người vào trong lòng
- Chương 54: Nhận nhầm tiếng chim oanh thành tiếng khóc của chim nhạn
- Chương 55: Vạn sự đều được chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi mình gió đông
- Chương 56: Gió đông lồng lộng ánh lửa ngút trời
- Chương 57: Bắn lén khiến ngựa mất khống chế
- Chương 58: Cũng vì người mà phấn đấu quên mình
- Chương 59: Xưa nay thủy hỏa khó dung
- Chương 60: Cởi áo mang binh đi nước cờ hiểm
- Chương 61: Khất Nhan A Cổ Lạp thật hay giả
- Chương 62: Kinh hãi báo tin Di Châu thất thủ
- Chương 63: Chiến trận Kính Vị chạm vào là nổ ngay
- Chương 64: Bản chất của con người là đau khổ tìm kiếm thanh xuân
- Chương 65: Liên hoàn kế một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 66: Hết lòng che chở lại đuổi trung phó rời đi
- Chương 67: Lòng dạ sắt đá
- Chương 68: Huyết hải thâm thù đến chết vẫn không thôi
- Chương 69: Cơn thịnh nộ chẳng thể kiềm nén
- Chương 70: Đêm thị tẩm thương người đau mình
- Chương 71: Hoa tự rơi nước tự chảy
- Chương 72: Thù cũ chưa dứt chớ nói gì đến thanh toán xong
- Chương 73: Viên ngọc quý của thảo nguyên bước vào hoàng thành
- Chương 74: Cầu thân trước mặt mọi người, ai ai cũng đều kinh sợ
- Chương 75: Biến dị sinh phúc họa khó liệu
- Chương 76: Rốt cuộc thì Tề lang vẫn là nữ nhi
- Chương 77: Yêu hay ghét thì bản thân đều là người chịu tổn thương đầu tiên
- Chương 78: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 79: Ngày chín tháng chín phò mã lập phủ
- Chương 80: Dùng cái chết trả lại những ân huệ chẳng thể đền đáp
- Chương 81: Chuyện cũ năm xưa ở bắc Kính Quốc
- Chương 82: Bí ẩn vùi trong quá khứ
- Chương 83: Kiếp phù du trộm được nửa ngày nhàn
- Chương 84: Bị vứt bỏ không đường trở về
- Chương 85: Quạ đen khắp thiên hạ này đều hiểm độc
- Chương 86: Tích lũy lâu dài hiện ra răng nanh
- Chương 87: Hai đóa hoa nở, các biểu một cành
- Chương 88: Một hồi quyết đấu chưa kết thúc
- Chương 89: Dùng mưu kế giao phong một lần nữa
- Chương 90: Ranh giới không thể vượt qua
- Chương 91: Vì ai nên nỗi thân tiều tụy
- Chương 92: Rượu vào khắc khoải lòng tương tư
- Chương 93: Yêu hoa xin kíp bẻ hoa
- Chương 94: Cuộc hội ngộ sau mười một năm
- Chương 95: Chỉ muốn cùng ngươi làm lại từ đầu
- Chương 96: Tình sâu vô cùng nước đổ khó hốt
- Chương 97: Bạt ngàn lá rụng xào xạc đổ
- Chương 98: Vui sướng muộn màng
- Chương 99: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
- Chương 100: Vui sướng bảo rằng gió đông cũng đa tình
- Chương 101: Nam Vị Quốc dần lụi bại
- Chương 102: Nghe nói gió đông cũng đa tình
- Chương 103: Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ
- Chương 104: Đường vào triều quanh co khúc khuỷu
- Chương 105: Thuyền mảng đông tây lặng im
- Chương 106: Hay cho thói qua cầu rút ván
- Chương 107: Quốc có công chúa vừa trưởng thành
- Chương 108: Lần đầu biệt ly dịu dàng lưu luyến
- Chương 109: Ngồi mát ăn bát vàng
- Chương 110: Vận mệnh định sẵn, trời định sẵn
- Chương 111: Chuyện cũ năm xưa đứt ruột đứt gan
- Chương 112: Hận không thể giết sạch người trong thiên hạ
- Chương 113: Khúc hát kết thúc trong nghẹn ngào
- Chương 114: Mọi chuyện kết thúc, cảnh còn mà người đã mất
- Chương 115: Bức tranh chữ ngày xưa dẫn tới tranh chấp
- Chương 116: Bán duyên tu đạo bán duyên quân
- Chương 117: Tâm mất khống chế, dần dần xa cách
- Chương 118: Bí mật trong cung cấm
- Chương 119: Tiểu nhân oán hận đâm sau lưng
- Chương 120: Những gì ngươi thấy đều đã được lên kế hoạch
- Chương 121: Tỷ như trong mộng chẳng hề phân minh
- Chương 122: Vẫn không thể thoát khỏi số mệnh yêu hận đan xen
- Chương 123: Thời đại mới mở ra
- Chương 124: Sân không vắng vẻ tàn xuân
- Chương 125: Mưa gió đã thổi đèn tắt đuốc diệt
- Chương 126: Dùng máu của người khác nhuộm thành
- Chương 127: Tương tư biết khi nào mới gặp lại
- Chương 128: Tâm trí như yêu chung quy khó thọ
- Chương 129: Ngẫu hoa thâm xử điền điền diệp
- Chương 130: Vội vàng gửi gắm nhi tử cho người khác
- Chương 131: Nghe ngóng xem ngươi có bình an hay không
- Chương 132: Đuổi theo những vì sao và vầng trăng khuyết
- Chương 133: Từ biệt ba năm chỉ gặp lại nhau trong mơ
- Chương 134: Cũng chỉ là muối bỏ biển
- Chương 135: Sau bức rèm châu ẩn hương
- Chương 136: Buổi tương phùng trăm mối cảm xúc
- Chương 137: Duy ứng vân phiến tình tương tự
- Chương 138: Thế gian nào có biện pháp vẹn cả đôi đường
- Chương 139: Một ván cờ ký gửi thâm tình
- Chương 140: Gia đình đoàn viên nối lại tình
- Chương 141: Trời sinh đã có khả năng mưu tính, nhìn thấu bất kỳ ai
- Chương 142: Thấy quân thất ý ta phiền muộn
- Chương 143: Chất đầy thịt dê lên chiếc đĩa vàng
- Chương 144: Tương phùng hà tất từng quen biết
- Chương 145: Túy tiếu bồi quân tam vạn tràng
- Chương 146: Ông trời tác hợp
- Chương 147: Hoa lưu luyến bướm, khung cảnh quyến rũ cuối con mương thần bí
- Chương 148: Ngọn lửa ban đêm bao trùm cả cung điện
- Chương 149: Tàn lửa trong đêm đen thử thách tình cảm bao nay giữa chúng ta
- Chương 150: Thua người trong thành không ngủ
- Chương 151: Một ngàn cánh buồm lướt qua con tàu bị chìm
- Chương 152: Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng
- Chương 153: Tài tử Tô Châu Liễu Dư An
- Chương 154: Vô tình nhất là nhà đế vương
- Chương 155: Hoài bích kỳ tội bất do nhân
- Chương 156: Đành để hoa rơi
- Chương 157: Họa sư thiệt thân nhẫn khi quân
- Chương 158: Âm thầm phụng mệnh thánh chỉ
- Chương 159: Có thể nghe thấy tiếng vang vụn vặt trong bóng đêm
- Chương 160: Vẫn vậy thôi, quay về nói với người đây
- Chương 161: Phan An phiền muộn đầu đầy sương
- Chương 162: Giấc mơ lạnh lẽo rền vang
- Chương 163: Mưa thu lay động tre trúc vì người
- Chương 164: Máu thảo nguyên nhu và cương
- Chương 165: Có còn nhớ rõ chuyện thời niên thiếu không?
- Chương 166: Nguyện dâng hiến tất cả những gì ta có cho ngươi
- Chương 167: Những mất mát trong quá trình trưởng thành
- Chương 168: Là nơi phiền muộn khác
- Chương 169: Ly biệt thương đau lòng rối loạn
- Chương 170: Nhiều lần cân nhắc con đường nữ đế
- Chương 171: Lưu luyến phong cảnh tiếc chu nhan
- Chương 172: Không thể không trù tính
- Chương 173: Đã mất phu nhân lại thiệt quân
- Chương 174: Thân bất do kỷ lại biệt ly
- Chương 175: Chưa biệt ly mà đã tương tư
- Chương 176: Thiên đạo luân hồi
- Chương 177: Thu sau tính sổ diệt trừ Tạ An
- Chương 178: Về thăm quê cũ mà buồn cười xiết bao
- Chương 179: Yến Nhiên phủ khó bề phân biệt
- Chương 180: Du hồn thảo nguyên bôn tập trong đêm
- Chương 181: Một mình đối mặt với cửa ải sinh tử
- Chương 182: Ô Lan thành nằm ở cuối thảo nguyên
- Chương 183: Khúc quân ca bi tráng cử hành
- Chương 184: Tựa như thời còn niên thiếu
- Chương 185: Gió thổi cỏ nghiêng bò dê tung tăng
- Chương 186: Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột
- Chương 187: Vì quân tuyệt bút tạ sương khói
- Chương 188: Thế gian cũng không có biện pháp nào song toàn
- Chương 189: Muốn mẫu thân và muội muội
- Chương 190: Sức nặng của mười lăm thánh chỉ
- Chương 191: Cũng biết tình này không thể đãi
- Chương 192: Tình khó phụ, yêu khó giữ
- Chương 193: Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn
- Chương 194: Mọc thành rừng sau nhiều năm
- Chương 195: Ngựa giẫm xuân bùn hết nửa là hoa
- Chương 196: Biếu tặng một tịch, thốt ra lời từ tận đáy lòng
- Chương 197: Nguy hiểm không lường được
- Chương 198: Một chữ tình che mắt người
- Chương 199: Chỉ mong lòng người như lòng thiếp