Chương 42

"Cực hảo." Giờ phút này Thiên Nhã nơi nào có tâm tư nhìn cái gì tự, cũng chỉ có thể cưỡng chế tâm tư đang loạn thành một đoàn của mình, xem tự mà Tiêu Cửu Thành viết đến, tự là hảo tự, đẹp giống như người, Tiêu Cửu Thành thật đúng là cái gì cũng tốt. Thiên Nhã lập tức phát hiện mình lại không khắc chế được mà chuyển tới Tiêu Cửu Thành, trong lòng tựa hồ đều bị Tiêu Cửu Thành chiếm lấy, cái cảm giác không khống chế được bản thân làm Thiên Nhã hoảng loạn đến cực điểm.

"Thiên Nhã tựa hồ có chút thất thần, chẳng lẽ là nơi nào không thoải mái?" Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa đưa tay dán lên trán Thiên Nhã, hành động kia vốn dĩ thân mật, nàng bước tới gần thì hương thêm trên người nàng càng thêm rõ ràng.

Thiên Nhã bị hành động đột ngột của Tiêu Cửu Thành làm kinh ngạc một phen, bàn tay lành lạnh dán lên vầng trán ấm áp của nàng, lại làm mặt nàng nóng đỏ cả lên, còn có thanh hương dễ ngửi trên người Tiêu Cửu Thành càng thêm vài phần nồng đậm, làm nàng vốn dĩ không bình tĩnh càng thêm tâm viên ý mã, có hút hoảng loạn nhẹ nhàng đẩy tay Tiêu Cửu Thành ra.

"Ta không có việc gì, có lẽ là mệt mỏi." Thiên Nhã phủ nhận chính mình thất thường.

"Bây giờ đã không còn sớm, nếu Thiên Nhã mệt mỏi, chúng ta cùng đi ngủ đi." Tiêu Cửu Thành đối với phản ứng khẩn trương cùng đỏ mặt của Thiên Nhã thì trong lòng mừng thầm không thôi, Thiên Nhã thẹn thùng như vậy khiến Tiêu Cửu Thành yêu thích đến hận không thể hòa tan vào nàng xương tủy.

Nói đến cùng nhau ngủ, Thiên Nhã nội tâm lại là một trận khẩn trương cùng hoảng loạn, chính mình đã kỳ quái như vậy, nếu là cùng Tiêu Cửu Thành cùng giường cộng miên, chính mình chẳng phải là sẽ càng ngày càng kỳ quái, nàng có chút hối hận đã đáp ứng Tiêu Cửu Thành lưu tại phòng của mình, nhưng hối hận này chỉ là mặt ngoài còn sâu trong nội tâm, rõ ràng là có chút vui mừng.

"Ân." Nếu vừa rồi đã đáp ứng Tiêu Cửu Thành ngủ tại phòng mình, hiện tại không có đạo lý đuổi Tiêu Cửu Thành đi, nàng chỉ có thể đi ngủ cùng Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành đi theo sau Thiên Nhã đến bên gường đệm, Tiêu Cửu Thành đi theo sau Thiên Nhã mà nội tâm vui sướng, kích động, chờ mong cũng xao động đan xen nhau, tựa hồ kêu gào, Tiêu Cửu Thành chỉ có thể bất động thanh sắc cực lực đè xuống cảm xúc phức tạp này, nàng sợ cảm xúc của mình mà phun trào ra sẽ dọa đến Thiên Nhã.

Thiên Nhã giờ phút này đối chính mình cảm tình, có lẽ tựa như một khắc mầm non đâm chồi, Tiêu Cửu Thành mang đến vui sướng cùng chờ mong, cẩn thận che chở, sau đó cấp cho kia ái muội độ ấm, ấm áp lại ẩm ướt, trợ nàng mau mau khỏe mạnh trưởng thành.

"Ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài." Đi tới mép giường, Thiên Nhã dừng bước rồi nói với Tiêu Cửu Thành, nàng cảm thấy chính mình hẳn là nên bảo hộ Tiêu Cửu Thành.

"Hảo." Đối Tiêu Cửu Thành mà nói, chỉ cần cùng Thiên Nhã cùng nhau ngủ, mặc kệ là ngủ bên trong hay là bên ngoài, nàng cũng không có ý kiến.

Tiêu Cửu Thành cởi guốc gỗ, sau đó leo lên giường Thiên Nhã, nhấc lên ổ chăn đầy ấp hơi thở của Thiên Nhã, trong nháy mắt kia, nàng vui mừng đến độ có điểm muốn khóc, từng chút từng chút đến gần Thiên Nhã, đây là đã việc nàng từng nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Tiêu Cửu Thành nằm xuống rồi, Thiên Nhã thổi đèn cũng leo lên giường, nằm tiến vào chăn, chỉ là nàng không dám quá thân cận Tiêu Cửu Thành, rõ ràng giường không quá lớn, Thiên Nhã vẫn chừa lại một cái khe hở ở giữa, cho nên Thiên Nhã chỉ có thể nằm gần mép giường, thậm chí thân thể không dám nhúc nhích, có vẻ đặc biệt cẩn thận.

Tiêu Cửu Thành tự nhiên biết đây là Thiên Nhã cố ý giữ khoảng cách với nàng, nhưng là nàng lại cảm thấy Thiên Nhã như vậy có chút giống bịt tai trộm chuông, nàng hiện giờ đã ở trên giường Thiên Nhã, mới không sợ cái khe hở nho nhỏ này ở giữa.

"Thiên Nhã ngủ ở bên ngoài như vậy, có thể ngã xuống hay không?" Tiêu Cửu Thành xong xong liền duỗi tay đặt lên eo Thiên Nhã, giống như sợ Thiên Nhã sẽ ngã xuống, muốn đem thân thể Thiên Nhã kéo vào bên trong một chút, chỉ là nàng căn bản không kéo được người tập võ như Thiên Nhã.

Tay Tiêu Cửu Thành vừa chạm vào eo nàng làm nàng cảm thấy một trận tê dại, chỉ là thân mình nàng càng thêm cứng đờ, tới bây giờ thì Thiên Nhã không thể trì độn đến mức cái gì cũng không hiểu, nàng ý thức được mình có khả năng đối Tiêu Cửu Thành là nổi lên ý tưởng không an phận, lúc ý thức điều này, Thiên Nhã càng không dám tới gần Tiêu Cửu Thành.

"Sẽ không ngã xuống!" Thiên Nhã quả quyết cự tuyệt ý của Tiêu Cửu Thành muốn mình vào trong một chút, đều là nữ tử lại có ý tưởng không an phận đối với Tiêu Cửu Thành, làm cho Thiên Nhã không thể nào bình tĩnh được.

"Thiên Nhã vì sao phải chừa một khoảng trống vậy? Có phải không quen ngủ cùng người khác không?" Tiêu Cửu Thành không dám miễn cưỡng Thiên Nhã, chỉ có thể lấy lui làm tiến.

"Ân, có thể là có chút không quen đi." Thiên Nhã trả lời, đâu chỉ là không quen, tâm loạn đến độ muốn nhảy ra ngoài.

"Như vậy a, nếu vậy đêm nay ta lưu lại đây chẳng phải là phiền đến Thiên Nhã không thể hảo hảo nghĩ ngơi sao? Ta vẫn nên nên về phòng nhỏ kia a." Tiêu Cửu Thành nói xong liền đứng dậy.

Đều đã như vậy, Thiên Nhã đương nhiên sẽ không để Tiêu Cửu Thành rời đi.

"Chờ một chút nữa sẽ quen, thời gian không còn sớm, Văn Trúc hẳn là đã ngủ rồi, ngươi đừng có lại làm phiền Văn Trúc an trí phòng cho ngươi, nhanh lên đi ngủ!" Thiên Nhã có chút tức giận nói, liền dịch người vào trong Tiêu Cửu Thành một chút.

"Vậy phiền toái Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành đạt được mục đích, chuyển biến tốt liền thu, hiện giờ Thiên Nhã hướng bên trong dịch một ít, cũng may mắn giường không lớn, nàng cùng Thiên Nhã liền thiếu chút nữa có thể gần sát nhau, đương nhiên điểm này, Tiêu Cửu Thành có thể xem nhẹ, bởi vì nàng nằm xuống liền cùng Thiên Nhã sát bên.

Thiên Nhã cảm giác Tiêu Cửu Thành dựa vào sát mình, thân thể của Tiêu Cửu Thành làm nào vô pháp bỏ qua, còn ở trong đêm đen, khứu giác càng thêm mẫn cảm, vẫn luôn lưu ý hơi thở không thuộc về mình, tâm a, không một khắc bình tĩnh.

"Thiên Nhã." Khó có được cùng Thiên Nhã cùng giường cộng miên nên Tiêu Cửu Thành nhịn không được muốn cùng Thiên Nhã nói vời lời, thời điểm thích một người liền thích âm thanh của nàng ấy, chỉ cần nàng ấy nói chuyện, tùy tiện nói cái gì cho mình nghe đều tốt.

"Ân?" Trong bóng đêm, Thiên Nhã cảm thấy âm thanh Tiêu Cửu Thành gọi mình mềm mại như vậy, tựa như mềm đến tâm khảm nàng, nàng cảm thấy chính mình điên rồi, đến cả âm thanh của Tiêu Cửu Thành nàng cũng cảm thấy dễ nghe. Hiện giờ nàng không nghĩ ra được Tiêu Cửu Thành có điểm gì không tốt, trước kia nàng còn cảm thấy Tiêu Cửu Thành thích gạt người, không đáng tín nhiệm, một khắc này tựa hồ không còn quan trọng.

"Thời gian ở bên ngoài, ngươi có khỏe không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, tuy rằng nàng đối Thiên Nhã hết thảy đều biết được, nhưng là nàng vẫn là muốn biết Thiên Nhã trải qua có tốt không.

"Còn hảo." Nghĩ đến thân thế của mình, Thiên Nhã tựa hồ bị mặt trời chói chang bạo phơi đến tâm xao động bất an, lập tức liền cảm giác thanh lãnh rất nhiều, cũng bình phục rất nhiều.

Tiêu Cửu Thành cũng từ Thiên Nhã lãnh đạm trong giọng nói cảm nhận được Thiên Nhã cảm xúc biến hóa.

"Nếu ta có thể sớm một chút bảo vệ ngươi thì tốt rồi." Tiêu Cửu Thành cố ý đau nói, nếu nàng sớm một chút đem Lý Quân Hạo lộng chết thì tốt rồi, hận chỉ hận nàng đối chính mình cảm tình biết được quá muộn.

Thiên Nhã đối với phản ứng này của Tiêu Cửu Thành thập phần ngoài ý muốn, Tiêu Cửu Thành là kẻ thù thê tử, lại nói ra lời này, làm Thiên Nhã không hiểu, đây là vì cái gì.

"Vì cái gì?" Thiên Nhã không hiểu Tiêu Cửu Thành vì sao sẽ có phản ứng như vậy.

Vấn đề Thiên Nhã hỏi, thật lòng cũng không được Tiêu Cửu Thành trả lời, đến lúc Thiên Nhã nghĩ là Tiêu Cửu Thành sẽ không trả lời thì nàng ấy lại nói.

"Về sau ngươi sẽ hiểu." Tiêu Cửu Thành ngữ khí mềm nhẹ lại nặng nề nói.

loading...

Danh sách chương: