Chương 63 - Bảo vật gia truyền
"Thân ái, thoải mái không?" Tả Khinh Hoan không giống như lúc trước trực tiếp gọi tên Tần Vãn Thư mà dùng cách xưng hô mật thiết hơn, nàng cảm thấy Tần Vãn Thư hiện giờ mới chân chính là nữ nhân của mình, hai người sau khi xảy ra những *hoạt động thân mật* sau mới chân chính là tình nhân, những ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng khẽ chạm vào đôi môi gợi cảm của Tần Vãn Thư, nhẹ giọng hỏi.Tần Vãn Thư nhớ lại cảm giác vừa rồi mà thân thể có được, không dám nhìn thẳng Tả Khinh Hoan, nàng vùi mặt vào cần cổ Tả Khinh Hoan, không nghĩ trả lời vấn đề xấu hổ mà Tả Khinh Hoan đề cập.Đầu ngón tay của Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại của Tần Vãn Thư, sau đó vô ý chạm đến hai đóa hồng vẫn còn mẫn cảm, hành động đó làm cho Tần Vãn Thư cảm thấy tê dại, thân thể của nàng dưới sự vuốt ve của Tả Khinh Hoan hình như trở nên không còn là của bản thân, chỉ cần Tả Khinh Hoan khẽ trêu chọc, cả người đều phản ứng kịch liệt, Tần Vãn Thư không thích cảm giác này.Tần Vãn Thư vội đè lại bàn tay đang phóng hỏa trên người mình, vừa mới nếm thử tư vị mới mẻ này, nàng sợ nếu còn tiếp tục bản thân sẽ chịu không nổi."Mệt rồi sao?" Tả Khinh Hoan vén lên một bên tóc dài bị tán loạn của Tần Vãn Thư, ôn nhu hỏi, nàng biết Tần Vãn Thư khắc chế quá mức, mặc dù đã hưởng qua tư vị tuyệt vời vẫn như trước kiềm nén bản thân, chỉ là có lẽ sau này sẽ không còn bài xích, đây có thể xem như là một bước tiến lớn."Ân." Tần Vãn Thư gật đầu, toàn bộ sức lực của cơ thể giống như bị hút cạn, nàng chưa từng mệt mỏi quá như vậy."Vậy chúng ta ngủ thôi." Tả Khinh Hoan không vội vàng nhất thời, nàng tin tưởng ngày sau Tần Vãn Thư được mình *khai phá* sẽ yêu thích loại *vận động trên giường* này, không phải người ta thường nói <ba mươi như lang, bốn mươi như hổ> sao, Tần Vãn Thư vừa đúng 30 tuổi. Tay của Tả Khinh Hoan đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Tần Vãn Thư, thuận tiện ôm chặt nàng, vùi mặt vào chiếc gáy cao cao đó, nàng thực thích cảm giác có Tần Vãn Thư trong tay, cảm thụ được thân thể mềm mại của Tần Vãn Thư dựa vào mình, mặc dù cái gì cũng không làm chỉ cần được ôm Tần Vãn Thư cũng đủ khiến Tả Khinh Hoan hạnh phúc.Tần Vãn Thư xoay mặt về phía Tả Khinh Hoan, ở khoảng cách rất gần ngắm nghía nàng, ngón tay tự động xoa lên vùng giữa lông mày, nàng thích nhất lông mày của Tả Khinh Hoan, vừa mảnh vừa dài, hàm chứa vẻ đẹp cổ điển, vẻ ngoài nhìn như thanh tâm quả dục mà bản chất thì lại một chút cũng không hề trong sáng."Khinh Hoan, cái tên này thực không tốt." Đầu ngón tay của Tần Vãn Thư vuốt ve mi gian Tả Khinh Hoan, ôn nhu nói."Có gì không tốt, nhân sinh khổ đoản, tự nhiên muốn tận hưởng lạc thú trước mắt." Tả Khinh Hoan ngậm lấy ngón trỏ thon dài xinh đẹp của Tần Vãn Thư, khẽ gặm cắn, liếm mút, có cảm giác thân thiết và khiêu khích nói không nên lời khiến Tần Vãn Thư đỏ mặt, đang muốn rút lại ngón tay nhưng bị Tả Khinh Hoan bắt được, không cho rút về, vì thế tình cảnh lúc này khiến Tần Vãn Thư cực kỳ bối rối, bối tử lý của nàng vẫn thực cẩn trọng và bảo thủ."Không phải nói là có lễ vật sao?" Tần Vãn Thư nhanh chóng nói sang chuyện khác, nàng thực ra không để ý chuyện Tả Khinh Hoan có chuẩn bị lễ vật hay không, chẳng qua tình cảnh lúc này vẫn làm nàng không tiêu hóa nổi sự nhiệt tình như lửa của Tả Khinh Hoan."Lễ vật vừa rồi chẳng lẽ còn chưa vừa lòng?" Tả Khinh Hoan vui vẻ cười với vẻ mặt ái muội hỏi lại, tuy rằng Tần Vãn Thư cũng không phải chưa từng trải qua chuyện này, nhưng Tả Khinh Hoan cảm thấy tối hôm qua mới được xem như là lễ trưởng thành chính thức của Tần Vãn Thư, lễ trưởng thành ở tuổi 30, tuy nói lễ vật đến chậm một chút nhưng lại có một phần tư vị khác."Không đứng đắn gì hết." Tần Vãn Thư thừa lúc Tả Khinh Hoan mở miệng nói chuyện, tranh thủ rút lại ngón tay, đưa tay ôm lại thân thể Tả Khinh Hoan, không thể phủ nhận sau đêm hôm qua, nàng cảm giác có sự biến hóa trong mối quan hệ của hai người, bất luận là địa vị của Tả Khinh Hoan đối với mình hay là mình ở trong lòng Tả Khinh Hoan, sự thân mật vô hình dường như càng sâu sắc rõ rệt hơn. Chớ trách chuyện đó được gọi là phát sinh quan hệ, sau khi phát sinh, quan hệ mới có thể tăng thêm một tầng."Em thật sự có chuẩn bị quà tặng nga." Tả Khinh Hoan trước đây chỉ lo những chuyện không đứng đắn, lúc này mới phát hiện chuyện đàng hoàng còn chưa làm xong, mắt thấy kim đồng hồ sắp vượt qua số 12, lễ vật sinh nhật còn chưa đem tặng người ta."Là gì vậy?" Tần Vãn Thư bỗng nhiên nổi lên một chút hào hứng, tuy rằng hôm nay lễ vật thu được đếm không xuể, nhưng nàng chờ mong nhất vẫn là quà sinh nhật của Tả Khinh Hoan."Chờ chút nga." Tả Khinh Hoan lập tức bò xuống giường, cũng chẳng thèm để ý thân thể trần truồng không một mảnh vải.Tần Vãn Thư nhìn thân thể *trần như nhộng* của Tả Khinh Hoan, nói thật tuy nàng gầy nhưng thân hình cũng rất tương xứng, vòng eo so với mình còn muốn mảnh hơn rất nhiều, từ phía sau nhìn thấy càng có vẻ mỏng manh, rất có cảm giác nhược liễu phù phong (cây liễu trước gió), tóc dài suông thẳng rối tung tán loạn ở sau lưng, lại có một phiên tư vị khác. Tần Vãn Thư vẫn cảm thấy nữ nhân để tóc dài so với tóc ngắn càng thêm dịu dàng, Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan trên mặt mỉm cười mà bản thân nàng cũng không hề phát hiện được, không biết vì sao, lòng của nàng đối với Tả Khinh Hoan luôn mềm mại một cách khó có thể lý giải được."Đột nhiên chị phát hiện, thân hình của em so với nữ nhân khác cân xứng hơn nhiều, có học qua khiêu vũ sao?" Đây là lần đầu tiên Tần Vãn Thư nhìn đến cơ thể *không mảnh vải* của Tả Khinh Hoan mà không có ý định né tránh, ngược lại còn nghiêm túc dùng ánh mắt đánh giá.Tả Khinh Hoan thấy được Tần Vãn Thư chăm chú nhìn mình ngược lại có chút xấu hổ."Không có học chính quy, chẳng qua là từng được học qua khiêu vũ ống." Tả Khinh Hoan dùng vài từ đơn giản đáp lại, những chuyện này cũng không phải ký ức vẻ vang gì."Còn chị, có từng học không?" Tả Khinh Hoan tò mò hỏi, Waltz là điệu nhảy bắt buộc dành cho đại tiểu thư và công tử ca của xã hội thượng lưu. Hàn Sĩ Bân khiêu vũ không tệ, cho nên chắc hẳn Tần đại tiểu thư trước đây có lẽ không thể không học những môn này."Có biết một chút, nhưng không thể xem là tinh thông." Trước đây Tần Vãn Thư có từng học qua múa ba-lê, nhưng chỉ học một thời gian ngắn, cho nên không thể xem là giỏi, nhưng thật ra điệu nhảy Latin thì còn biết một ít, có một thời gian Thi Vân Dạng rất thích những vũ điệu sôi động này, nên thường xuyên kéo mình đi theo tập cùng, vì thế nàng cũng xem như biết sơ sơ, nhưng chỉ dừng lại ở trình độ nghiệp dư, không dám so sánh với vũ công chuyên nghiệp."Nghe nói những người biết khiêu vũ, cơ thể dẻo dai hơn nhiều..." Tả Khinh Hoan ái muội vừa cười vừa nói, trong đầu Tả Khinh Hoan hiện lên các loại tư thế khác nhau, chuẩn bị về sau cùng Tần Vãn Thư nghiên cứu nghiên cứu.Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ vào cái đầu chứa toàn những chuyện không đứng đắn của Tả Khinh Hoan, nữ nhân này đối với chuyện này thật sự là đặc biệt chấp nhất.Tả Khinh Hoan bị Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vỗ mới nhớ tới chuyện đứng đắn thiếu chút xíu quên mất, Tả Khinh Hoan từ trong hộp lấy ra một chiếc vòng ngọc, chuẩn bị đeo lên cho Tần Vãn Thư.Tần Vãn Thư vừa thấy chiếc vòng ngọc này đã có chút kinh ngạc, đây là ngọc cổ, còn là loại từ thời Minh triều, vật quý trọng như vậy không giống là sở hữu của Tả Khinh Hoan."Em làm sao có được vật này?" Tần Vãn Thư kinh ngạc hỏi."Bà ngoại của em để lại cho mẹ em, vào sinh nhật thứ 15 mẹ em ném lại cho em, có thể nào nó là đồ cổ không?" Tả Khinh Hoan nói giỡn, nàng chỉ biết là bà ngoại mà nàng chưa bao giờ gặp mặt để lại cho nữ nhân sinh ra nàng, đây là quà sinh nhật duy nhất mà nữ nhân kia để lại cho mình, Tả Khinh Hoan cảm thấy nữ nhân đó tám phần là cảm thấy thứ này cũ kỹ, nhìn không hợp nhãn mới cho mình, hơn nữa Tả Khinh Hoan chưa bao giờ cho nó là đồ cổ, dù sao nếu là đồ cổ sớm đã bị nữ nhân kia đem bán. Ngày hôm qua không nghĩ ra được quà gì cho Tần Vãn Thư, bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có một món đồ gia truyền, xem như tạm được, lập tức tính toán đưa cho Tần Vãn Thư, nàng nhớ rõ Tần Vãn Thư có thói quen đeo vòng ngọc, tuy rằng cảm thấy thứ này cũng không quý giá gì mấy nhưng rốt cuộc coi như là thứ mà mình trân quý nhất, dù sao đây là món quà sinh nhật đầu tiên và duy nhất mà mình từ trong tay người nọ nhận được."Là đồ cổ, rất quý trọng, nếu là lễ vật của mẹ em cho, chị nhất định không thể lấy." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vuốt ve nó, nàng rất thích màu sắc và hình dáng của vòng ngọc này, chẳng qua nếu nó là quà sinh nhật do mẹ nàng tặng tự nhiên là trân quý, vả lại đồ này có giá trị xa xỉ, ít nhất đối với Tả Khinh Hoan là một món tiền không nhỏ, tuy rằng xem ra Tả Khinh Hoan cũng không biết giá trị thật sự của nó nhưng mà bản thân cũng không thể mặt dày thu nhận."Đồ cổ sao? Có thể được bao nhiêu tiền?" Tả Khinh Hoan có chút kinh ngạc, nàng chưa từng phát hiện nhà mình cũng có đồ cổ, quan trọng nhất là nữ nhân kia thế nhưng không lấy bán đi, nàng có chút khó hiểu, dù sao có một khoảng thời gian mẹ con các nàng trải qua những ngày tương đối gian nan, nếu nữ nhân kia ngay cả thân sinh nữ nhi còn dám bán, như thế nào sẽ giữ lại kỷ vật đáng giá như vậy? Kỳ thật Tả Diễm không phải không nghĩ đến chuyện bán đi, chẳng qua những kẻ mua gian manh không có kiến thức, đã ép giá tới mức cực thấp, Tả Diễm nghĩ thấy thứ này thế nhưng không cao hơn bao nhiêu so với chuyện mình dùng thân thể trao đổi mua bán, ngẫm lại vẫn là kỷ vật của mẫu thân lưu lại, đi khách liền đi khách thôi, cho nên nàng không còn tâm tư bán nó đi nữa, vừa đúng lúc sinh nhật của nữ nhi nên thuận tay ném cho Tả Khinh Hoan."Theo giá thị trường hiện nay, có lẽ là khoảng từ 500 đến 800 ngàn." Tần Vãn Thư tinh tế đánh giá vòng ngọc xong, mở miệng nói.Tả Khinh Hoan há hốc miệng, 500 – 800 ngàn có thể mua được một nhà trọ độc thân mới toanh, cái vòng tay xấu xí cũ xì này vậy mà còn đáng giá quá, Tả Khinh Hoan cảm thấy có chút choáng váng, nhưng nàng cũng không nghĩ đến chuyện thu hồi nó, khó được một lần quà sinh nhật do bản thân lựa chọn lại đắc ý thế."Chị không thích sao?" Tả Khinh Hoan hỏi."Không phải, mà là nó rất trân quý." Quà sinh nhật do mẹ người ta để lại, nhận lấy thật không tốt chút nào."Chị thích là được rồi, đây là quà sinh nhật duy nhất mà người kia đưa cho em, nó từng là thứ em quý trọng nhất, đồ em trân quý nhất đương nhiên là muốn tặng cho người yêu nhất, hơn nữa em lại không đeo vòng ngọc, có giữ lại cũng cất kỹ trong tủ, vĩnh vô thiên nhật (không thấy ánh mặt trời), trừ phi chị coi thường nó cũ kỹ." Tả Khinh Hoan không chịu, quà sinh nhật đã tặng đi làm sao có thể thu hồi lại, trừ phi Tần Vãn Thư không vừa mắt thứ này, Tả Khinh Hoan vẫn không quên trong thư phòng của nàng trưng bày không biết bao nhiêu đồ cổ trị giá hàng triệu trở lên, thứ này đối với nàng mà nói không đáng kể, nhưng lại là một mảnh tâm ý của mình.Tần Vãn Thư vẫn đang do dự."Bất tích ca giả khổ, đãn thương tri âm hỉ* (không tiếc người hát khó nhọc, chỉ đau đớn người tri âm ít mà thôi), thứ này em không biết thưởng thức, cần phải tìm một người biết giá trị để bảo quản. Tựa như nguyện vọng của em, ao ước được người nâng niu chiều chuộng, an bày thỏa đáng, chu đáo bảo vệ. Không để em sợ, không kệ em khổ, không cho em lang bạt khắp nơi, mặc em không chốn nương tựa." Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng bày tỏ, vừa nói vừa giúp Tần Vãn Thư đeo vòng tay, nói xong nguyện vọng cất giấu dưới đáy lòng chưa từng thổ lộ cho ai biết.Tần Vãn Thư nghe xong, có chút cảm động, nàng đại khái biết được quá khứ của Tả Khinh Hoan vốn không đẹp đẽ gì, nghĩ đến lập tức đau lòng cho Tả Khinh Hoan, bề ngoài của nàng có vẻ lạc quan nhưng thật ra nội tâm là một nữ nhân khuyết thiếu cảm giác an toàn."Về sau có chị ở đây." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng an ủi, thanh âm ôn nhu luôn có tác dụng trấn an lòng người, chỉ cần một câu đơn giản đã khiến cho Tả Khinh Hoan cảm động đến nỗi ánh mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống."Nếu sớm một chút để cho em gặp người như chị thì tốt rồi." Tả Khinh Hoan ôm chặt lấy thân thể Tần Vãn Thư, tựa hồ muốn mình và Tần Vãn Thư hợp thành một thể."Ngốc tử, hiện tại cũng không trễ." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vừa hạ xuống vài nụ hôn trên trán Tả Khinh Hoan vừa nói.
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3 - Tiểu tam xuất chiêu
- Chương 4 - Tên cô là gì
- Chương 5 - Cô bị Lãnh cảm
- Chương 6 - Nguyên xứng gia trạch (1)
- Chương 7 - Nguyên xứng gia trạch (2)
- Chương 8 - Tôi có thể chữa khỏi chứng lãnh cảm của cô
- Chương 9 - Tiểu tiên nữ
- Chương 10 - Nghi ngờ
- Chương 11 - Lật tẩy
- Chương 12 - Lần đầu ước hội
- Chương 13 - Ngã bài
- Chương 14 - Bởi vì cô thích tôi
- Chương 15 - Thi Vân Dạng - kẻ duy khủng *thiên hạ bất loạn*
- Chương 16 - Lý Hâm hồ ly si tình đáng thương
- Chương 17 - Chúng ta cùng nhau ngủ đi
- Chương 18 - Câu dẫn
- Chương 19 - Ai là kẻ nói dối giỏi hơn
- Chương 20 - Tần Vãn Thư, cô là nữ nhân đặc biệt nhất
- Chương 21 - Ngật đáp
- Chương 22 - Bi ai đích lão công
- Chương 23 - Thỏ khôn có ba hang
- Chương 24 - Thử nghiệm
- Chương 25 - Xa cách
- Chương 26 - Nữ nhân vì yêu mà sống
- Chương 27 - Hoàn lương
- Chương 28 - Thương trường là nơi kinh doanh
- Chương 29 - Tái kiến
- Chương 30 - Buổi trà chiều
- Chương 31 - Tần mỹ nhân là cực phẩm
- Chương 32 - Rượu sau loạn tính
- Chương 33 - Biến tâm
- Chương 34 - Tần Vãn Thư ngoại tình
- Chương 35 - Cựu thức
- Chương 36 - Trở về
- Chương 37 - Vị khách không mời mà tới
- Chương 38 - Gần thêm một bước
- Chương 39 - Nhất sương tình nguyện
- Chương 40 - Tiểu cô nương Tả Khinh Hoan
- Chương 41 - Che dấu
- Chương 42 - Vận mệnh thú vị
- Chương 43 - Lực bất tòng tâm
- Chương 44 - Bài loan (*Bẻ cong*)
- Chương 45 - Mầm họa
- Chương 46 - Trượng phu đa nghi
- Chương 47 - Sập bẫy
- Chương 48 - Đồng hồ đôi
- Chương 49 - Chủ quyền
- Chương 50 - Giáo dục giới tính
- Chương 51 - Nữ nhi và tình nhân
- Chương 52 - Nhất kiến chung tình
- Chương 53 - Bờ vực hôn nhân
- Chương 54 - Mâu thuẫn nội tại
- Chương 55 - Chuyển vị
- Chương 56 - Bẫy rập
- Chương 57 - An toàn cảm
- Chương 58 - Xâm nhập hộ khẩu
- Chương 59 - Dũng khí ngu xuẩn
- Chương 60 - Trộm tình
- Chương 61 - Lễ vật sinh nhật (1)(H)
- Chương 62 - Lễ vật sinh nhật (2)(H)
- Chương 63 - Bảo vật gia truyền
- Chương 64 - Chuyện hay không miễn phí!
- Chương 65 - Mẹ
- Chương 66 - Lần gặp cuối cùng
- Chương 67 - Của em thích trở thành gánh nặng
- Chương 68 - Đánh cuộc
- Chương 69 - Hảo chuyển
- Chương 70 - Thế giới đại đồng
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73 - Mì gói tình yêu
- Chương 74
- Chương 75 - Ấm áp
- Chương 76 (H)
- Chương 77 - Quân tử không dễ làm
- Chương 78
- Chương 79 - Thượng câu
- Chương 80
- Chương 81 - Gieo nhân nào gặt quả nấy
- Chương 82
- Chương 83 - Giấy không bọc được lửa
- Chương 84
- Chương 85 - Rào cản cuối cùng
- Chương 86 - Phân biệt đối đãi
- Chương 87 - Tiên cô hoàn tục
- Chương 88 - Sóng to gió lớn
- Chương 89 - Tranh đấu
- Chương 90 - Nữ nhân khi yêu
- Chương 91 - Thường gia
- Chương 92 - Dục vọng
- Chương 93 - Lão hổ phát uy (H)
- Chương 94 - Tần Vãn Thư là thế giới của em
- Chương 95 - Hoán vị
- Chương 96 - Kỳ cuộc
- Chương 97 - Hồ điệp vươn cánh
- Chương 98 - Đất bằng dậy sóng
- Chương 99 - Công tâm kế
- Chương 100 - Tiêu di
- Chương 101 - Ly biệt
- Chương 102 - Đường tình phụ
- Chương 103 - Tình phụ không dễ làm
- Chương 104 - Là ai muốn dục cầu bất mãn (H)
- Chương 105 - Hồ ly tinh chuyển thế (H)
- Chương 106 - Động tình (H)
- Chương 107 - Hoang mang
- Chương 108 - Nhiệm vụ của tình phụ
- Chương 109 - Tâm động
- Chương 110 - Người yêu cũ
- Chương 111 - Hẹn hò lần đầu
- Chương 112 - Gặp tình địch đỏ mắt!
- Chương 113 - Chúng ta chia tay đi
- Chương 114 - Thói quen hay ái tình
- Chương 115 - Quan hệ vi diệu
- Chương 116 - Quá khứ của Nghiêm Nhược Vấn
- Chương 117 - Vật đổi sao dời
- Chương 118 - Càng giận càng yêu
- Chương 119 - Gặp lại
- Chương 120 - Lãnh đạm
- Chương 121 - Trừng phạt
- Chương 122 - Em nhớ chị !!!
- Chương 123 - Giận chó đánh mèo
- Chương 124 - Hạ thuốc
- Chương 125 - Làm lành
- Chương 126 - Khi dễ hay, bị khi dễ?
- Chương 127 - Lời đường mật
- Chương 128 - Ái tình, thân tình
- Chương 129 - Giây phút thân mật thật ngắn ngủi
- Chương 130 - Biết người biết mình
- Chương 131 - Ra mắt gia trưởng
- Chương 132 - Kiên định
- Chương 133 - Quá quan vượt ải
- Chương 134 - Là ai đang chờ mong được khi dễ đây (H)
- Chương 135 - Mong người mắc câu (Hoàn)
- Chương 136 - Phiên ngoại 1
- Chương 137 - Phiên ngoại 2 (Hoàn)