Chương 50 - Vệ Minh Khê thừa nhận lòng mình
Dung Vũ Ca cảm giác được Vệ Minh Khê vẫn ôm chặt lấy mình, quay nhìn lại thấy khuôn mặt Vệ Minh Khê vẫn còn trắng bệch khiến nàng đột nhiên có chút đau lòng, nhưng vui vẻ lại càng nhiều hơn.
"Đừng sợ, ta không sao, nàng có bị thương không?" Dung Vũ Ca lập tức đứng lên, chỉ sợ đè hỏng Vệ Minh Khê mất, muốn nhìn Vệ Minh Khê một chút xem nàng có bị thương hay không.
"Dung Vũ Ca, sau này không cho phép ngươi làm ta sợ như thế nữa!" Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca một lần nữa, trong lòng nhớ tới mà vẫn sợ, chỉ có đem Dung Vũ Ca gắt gao ôm vào lòng thì loại cảm giác sợ hãi, trái tim tưởng như ngừng đập này mới dịu đi.
"Đừng sợ, là ta không tốt, là ta lại bốc đồng nữa." Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng vỗ về sóng lưng, đôi môi dịu dàng hôn những sợi tóc đang toán lạc trong gió của nàng... Thân thể nàng khẽ run nhè nhẹ truyền lại tin tức rất rõ ràng, Vệ Minh Khê quan tâm mình, trong lòng Dung Vũ Ca hiện lên niềm vui sướng trước nay chưa từng có.
Vệ Minh Khê như trước vẫn ôm chặt Dung Vũ Ca, vừa rồi nàng rất sợ, sợ không tìm thấy Dung Vũ Ca... Từ nhỏ đến lớn trong lòng Vệ Minh Khê chưa từng khủng hoảng đến như vậy, như thể linh hồn mình tan nát.
"Nàng thực sự sợ ta biến mất sao? Khi ta biến mất, nàng nghĩ gì?" Dung Vũ Ca nâng cằm Vệ Minh Khê, buộc Vệ Minh Khê nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt tràn đầy đều là mong mỏi.
Khi đó ư? Nàng đã nghĩ, chỉ cần Dung Vũ Ca trở về thì cái gì nàng cũng đều có thể đáp ứng, nàng không muốn Dung Vũ Ca biến mất!
Trong nháy mắt lúc Dung Vũ Ca rơi xuống, nàng đã biết trong lòng mình Dung Vũ Ca sớm đã không còn là con dâu nữa, nàng là sự tồn tại chiếm toàn tâm toàn trí, toàn trái tim mình. Nhưng khi Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, sau khi mọi nỗi sợ hãi đều đã lắng đọng, nàng lại có chút do dự. Nàng muốn né tránh ánh mắt Dung Vũ Ca nhưng Dung Vũ Ca quyết không cho phép nàng làm vậy.
"Nhìn ta, nói cho ta biết nàng có để ý đến ta, nàng thực sự yêu ta!" Thanh âm Dung Vũ Ca tựa như thôi miên, dụ dỗ Vệ Minh Khê cùng nàng rơi xuống vực sâu.
"Dung Vũ Ca......" Vệ Minh Khê chần chờ làm cho mắt Dung Vũ Ca nheo lại. Nàng chán ghét Vệ Minh Khê nhát gan như thế.
"Nếu đã không thèm để ý, vậy ta đi là được......" Dung Vũ Ca làm bộ đứng lên muốn đi, làm cho trong lòng Vệ Minh Khê tràn đầy sợ hãi. Nàng không muốn Dung Vũ Ca đi, liền theo bản năng bắt lấy Dung Vũ Ca, ôm chặt vào lòng.
"Đừng đi!" Thanh âm Vệ Minh Khê mang theo một chút cầu xin.
"Nàng có biết lưu ta lại có ý nghĩa gì không?" Dung Vũ Ca vui mừng nói. Giờ phút này Vệ Minh Khê thật sự rất sợ hãi, bằng không nếu là lúc bình thường, nàng như thế nào lại không biết Dung Vũ Ca chỉ là hù dọa nàng thôi? Dung Vũ Ca làm sao dám bỏ đi, vì Dung Vũ Ca vĩnh viễn không thể sống ở nơi không có Vệ Minh Khê!
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca rồi chần chờ gật đầu một cái.
"Vậy nàng đáp ứng cùng ta ở chung một chỗ?" Dung Vũ Ca mừng rỡ như điên hỏi.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca kia dung nhan kiều diễm như đoá hoa xuân, chậm rãi gật đầu thêm một cái. Trước mắt cứ lưu lại Dung Vũ Ca đã rồi tính sau, những thứ khác không muốn nghĩ nữa.
Dung Vũ Ca chợt có cảm giác mình như đang nằm mơ vậy.
"Ôm ta, ôm chặt ta đi." Dung Vũ Ca ôm Vệ Minh Khê, cũng để Vệ Minh Khê ôm mình. Nàng muốn cảm thụ hơi thở Vệ Minh Khê, nhiệt độ cơ thể Vệ Minh Khê, để nói cho nàng biết đây thực sự cũng không phải là giấc mộng.
Vệ Minh Khê nghe lời nép vào lòng Dung Vũ Ca, ngửi hương thơm đặc hữu trên người Dung Vũ Ca, cảm thụ được thân thể ấm áp của nàng, mọi kinh hãi mà bản thân phải chịu đựng trong tối nay mới bình phục. Nàng không cách nào lừa gạt chính mình thêm nữa, nàng thật lòng để ý Dung Vũ Ca, nàng khó có thể kháng cự lại Dung Vũ Ca được nữa rồi.
Đây là Giang Nam, không có ai biết Vệ Minh Khê, cũng không có người biết mối quan hệ giữa các nàng, như thế nàng có thể hơi phóng túng bản thân một chút. Vệ Minh Khê âm thầm vì chính mình mà tìm một cái cớ.
Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, buông bỏ hết mọi cảnh giới trong lòng, lúc này nàng mới cảm giác được nàng thực sự thích được như thế này, dễ chịu đến mức làm cho người ta trầm mê. Vệ Minh Khê vùi mặt vào cổ Dung Vũ Ca, cảm thụ niềm hạnh phúc ấm áp.
Dung Vũ Ca kéo gương mặt về, để cách mặt Vệ Minh Khê một khoảng, nàng muốn ngắm nhìn khuôn mặt ấy. Đây chính là nữ nhân mà nàng khát vọng hơn mười năm, rốt cục cũng có ngày nàng có thể đem người ấy chân chính ôm vào lòng, cảm giác thật chân thật.
Khi ánh mắt si mê của Dung Vũ Ca cùng ánh mắt lo lắng của Vệ Minh Khê giao nhau cùng một điểm, Dung Vũ Ca nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi dịu dàng đặt lên môi nàng, Vệ Minh Khê không hề cự tuyệt, để mặc cho đôi môi mềm mại ấy hướng về phía mình.
Môi Vệ Minh Khê rất mềm! Dung Vũ Ca vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng thưởng thức vành môi cong cong hoàn mỹ ấy, đó chính là đôi môi của nữ nhân cao quý nhất trên đời, đó là đôi môi của nữ nhân mà Dung Vũ Ca yêu thương nhất! Dung Vũ Ca cũng không cho như vậy là có thể thỏa mãn, Vệ Minh Khê đột nhiên thuận theo lại làm lòng Dung Vũ Ca nổi lên cơn khát vô bờ.
Lưỡi nàng khẽ tách đôi hàm răng, lùa vào nơi cấm địa, Vệ Minh Khê bởi vì Dung Vũ Ca quá mức nhiệt tình mà khuôn mặt trắng nõn tú nhã cũng nhiễm một tầng hương sắc đỏ ửng, tựa như đoá hoa đào nở rộ nơi băng thiên tuyết địa, hết sức loá mắt khiến Dung Vũ Ca nhìn đến ngẩn ngơ.
Vệ Minh Khê đẹp quá! Vẻ đẹp làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, không thể tới gần. Nữ nhân tốt đẹp như vậy từ hôm nay trở đi chính là nữ nhân của mình! Dung Vũ Ca nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nàng muốn ở trên người Vệ Minh Khê đặt thật nhiều ấn ký chỉ thuộc về mình.
Dung Vũ Ca mời gọi chiếc lưỡi thơm tho đang bởi vì ngượng ngùng mà tìm cách né tránh của Vệ Minh Khê, làm cho nó không còn chỗ nào để trốn, để cho chiếc lưỡi tinh xảo của Dung Vũ Ca vòng quanh nó, câu dẫn nó cùng nhau cộng vũ (nhảy múa), cùng nhau phóng túng.
Vệ Minh Khê cảm giác được mọi khí lực của mình giống như đều bị rút ra hết vậy, tay nàng gắt gao quấn lấy tấm thân mềm mại của Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca cũng gắt gao ôm chặt Vệ Minh Khê, làm cho thân thể Vệ Minh Khê cùng thân thể của mình chặt chẽ gắn cùng một chỗ, nàng hết sức toàn lực khiêu khích ngọn lửa tình âm ỉ cháy trong lòng Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca bất mãn Vệ Minh Khê nhút nhát, rốt cục đem Vệ Minh Khê bức đến không đường thối lui khiến Vệ Minh Khê đành bắt đầu ngượng ngùng đáp lại. Nàng cảm giác thân thể mình càng ngày càng nóng, loại cảm giác xa lạ như vậy làm Vệ Minh Khê theo bản năng có chút kháng cự mà vặn vẹo thân thể.
Dung Vũ Ca cảm giác được thân thể Vệ Minh Khê cử động, vặn vẹo làm cho cơ thể Dung Vũ Ca càng phát ra ngọn lửa nóng rực. Dung Vũ Ca từ từ hôn xuống, từ chiếc cằm nhỏ xinh đến cái cổ nõn nà, chỉ hận một nỗi không thể đem Vệ Minh Khê ăn sạch sẽ cho thoả cơn đói khát. Tay nàng theo bản năng bám vào hông, khẽ cởi đai lưng Vệ Minh Khê xuống, tay còn lại ở trên người Vệ Minh Khê mà khắp nơi du dời.
Vệ Minh Khê cảm giác thân thể càng ngày càng như có lửa đốt, giống như bị hàng trăm con kiến cắn vậy, nàng cảm giác được động tác của Dung Vũ Ca liền đưa tay nắm lấy bàn tay Dung Vũ Ca đang đặt trên bụng mình.
"Không được!" Vệ Minh Khê cố xuất ra một tia thanh tỉnh, đột nhiên lớn tiếng cự tuyệt.
Trên mặt Dung Vũ Ca lập tức nổi lên một nỗi thất vọng miên man. Mẫu hậu thoạt nhìn thì có vẻ thích nhưng lẽ nào vẫn không thể nào vượt qua được chướng ngại trong lòng sao? Dung Vũ Ca cảm thấy nếu cứ để tiếp tục như vậy chắc chắn sớm muộn gì nàng cũng sẽ bứt rứt mà chết mất.
Nàng muốn mẫu hậu, muốn đến độ sắp phát điên rồi, nhưng chỉ cần mẫu hậu một ngày không chuẩn bị tốt, nàng vẫn sẽ nhẫn nhịn, nàng sẽ không miễn cưỡng mẫu hậu. Dung Vũ Ca miễn cưỡng cười vui, đem đai lưng đã cởi buộc lại.
Vệ Minh Khê không lừa được mình, nàng thực sự thích cảm giác cùng Dung Vũ Ca hoà vào nhau lúc này, nhưng trong lòng lại nói cho nàng biết đây là chuyện không đúng, chỉ là khi Vệ Minh Khê nhìn thấy nét ủ rũ như đoá hoa héo tàn trong đáy mắt Dung Vũ Ca liền có chút không nỡ.
"Không thể ở đây......" Vệ Minh Khê vốn đã nhỏ giọng giờ thanh âm lại càng nhỏ hơn, lập tức đem mặt vùi vào cổ Dung Vũ Ca, giấu đi nét ngượng ngùng tràn đầy trên mặt. Nếu chuyện đã không thể thay đối được nữa thì có đánh chết Vệ Minh Khê cũng không ở chốn núi rừng hoang vu này mà phát sinh loại chuyện đáng xấu hổ ấy.
Dung Vũ Ca nghe vậy mặt lập tức đỏ như tiết gà, tinh thần lập tức khôi phục. Thì ra Vệ Minh Khê không phải cự tuyệt chuyện này mà là cự tuyệt địa điểm phát sinh chuyện này, nghĩ thế Dung Vũ Ca liền cảm thấy nhân sinh thiệt là tốt đẹp, đồng thời cũng tự khinh bỉ mình một chút. Rừng núi hoang vắng như thế này, làm sao có thể để mẫu hậu hưởng cảm giác tốt đẹp nhất ở đây? Nàng nhất định phải làm cho mẫu hậu thể nghiệm cảm giác tuyệt vời nhất mới được.
"Vậy chúng ta về trước đã rồi nói sau." Dung Vũ Ca nở nụ cười rạng rỡ đầy họa thủy, cực kỳ câu hồn.
Vệ Minh Khê đứng dậy phủi bụi đất, đem mái tóc tán loạn nhẹ nhàng sửa sang lại, lúc xác định mình đã chỉnh tề mới chuẩn bị trở về. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê không dời mắt, Vệ Minh Khê luôn là người cẩn thận tỉ mỉ như vậy đó, sẽ không bao giờ để mình trông chật vật không chịu nổi.
"Ngươi sao không chỉnh trang lại một chút?" Vệ Minh Khê cau mày. Dung Vũ Ca vẫn để yên bộ dáng lôi thôi vừa rồi.
"Bởi vì ta thích Chỉ nhi giúp ta." Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê làm nũng.
Vệ Minh Khê lắc đầu. Dung Vũ Ca làm nũng làm người ta phát rùng mình ớn lạnh, nhưng Vệ Minh Khê cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng, đưa tay thay Dung Vũ Ca mang lại chiếc hài vừa rồi trong lúc ngã bị văng ra. Cho dù bộ dáng Dung Vũ Ca có chật vật thì nhìn vẫn xinh đẹp bức người. Dung Vũ Ca nhất định là yêu nghiệt chuyển thế, bằng không mình như thế nào lại bị nàng mê hoặc cả tâm hồn đây? Vệ Minh Khê thầm nghĩ.
Nhìn bộ dáng ôn nhu dịu dàng của Vệ Minh Khê, trong lòng Dung Vũ Ca trào dâng cảm giác vô cùng ngọt ngào. Mẫu hậu quả thật là người ôn nhu, từ nay về sau nàng sẽ có thể hưởng thụ loại sủng ái ôn nhu mà vốn chỉ dành cho Cao Hiên. Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, liền tặng cho Vệ Minh Khê một nụ cười vô cùng sáng chói mà nhật nguyệt cũng phải thất sắc.
***
Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc khi nhìn thấy thuyền Giang gia vẫn còn chưa đi, Giang Ngưng Nguyệt vẫn đang đợi các nàng sao!
Vệ Minh Khê muốn rút bàn tay đang nắm chặt tay Dung Vũ Ca về, bởi ở trước mặt người ngoài Vệ Minh Khê vẫn không thể thoải mái được, nhưng Dung Vũ Ca nhất quyết không cho Vệ Minh Khê tránh thoát, đặc biệt lại là ở trước mặt tình địch. Chỉ cần nghĩ đến việc vừa rồi Vệ Minh Khê ôm Giang Ngưng Nguyệt là trong lòng nàng tựa như còn vướng một cây gai, rất không thoải mái.
Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca hai người tay trong tay xuất hiện, từ lúc Vệ Minh Khê đuổi theo Dung Vũ Ca chạy ra ngoài nàng đã sáng tỏ. Giờ nhìn các nàng thần thái vô cùng thân thiết xuất hiện, âm thầm quan sát hồi lâu. Ánh mắt nhìn chăm chú của Giang Ngưng Nguyệt không khỏi làm cho Vệ Minh Khê thấy lúng túng, cảm giác như có tật giật mình .
Dung Vũ Ca nhìn thẳng Giang Ngưng Nguyệt, ánh mắt tràn đầy uy hiếp cùng không khách khí, Giang Ngưng Nguyệt mà lại quấn quít lấy Vệ Minh Khê thì nàng tuyệt đối sẽ không để yên.
"Đưa hai thùng nước ấm vào khoang thuyền, chúng ta muốn tắm rửa." Dung Vũ Ca ra lệnh, hoàn toàn không coi mình là khách.
"Dung Vũ Ca!" Vệ Minh Khê trầm giọng cảnh cáo Dung Vũ Ca. Nàng biết Dung Vũ Ca rất có địch ý với Giang Ngưng Nguyệt nhưng dù sao người ta cũng là chủ, các nàng là khách, không thể quá đáng quá.
"Thật có lỗi, nàng được chiều quá hóa hư, quá mức bốc đồng." Vệ Minh Khê hướng Giang Ngưng Nguyệt cười áy náy.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê tựa hồ không vui, mới không tình nguyện thu hồi bộ dạng lớn lối của mình lại, rồi giữ chặt tay Vệ Minh Khê nói: "Ta mệt quá, chúng ta về khoang thuyền nghỉ ngơi trước được không?" Dung Vũ Ca làm nũng.
Gia đinh Giang gia kỳ thật rất muốn đem tiểu tử không biết tốt xấu này ném xuống sông làm mồi cho cá cho rồi, dám vô lễ với đại tiểu thư nhà mình như thế.
"Chuẩn bị cho họ đi." Giang Ngưng Nguyệt mặt không chút biểu tình, chỉ thản nhiên phân phó gia đinh đi làm.
"Đại tiểu thư, hắn thật không biết điều, chúng ta coi như là Giang Nam đại phú hộ, sao có thể để hắn làm càn như thế?"
"Thân phận của hắn chúng ta đắc tội không nổi đâu." Giang Ngưng Nguyệt thản nhiên nói, hiển nhiên cao quý nhất là thân phận hoàng thân quốc thích!
***
"Dung Vũ Ca, ngươi có thể thu hồi tính tình đại tiểu thư kia của ngươi hay không? Chúng ta xuất môn ra bên ngoài phải biết điều một chút, tránh gây thêm phiền toái." Vệ Minh Khê theo thói quen giáo huấn Dung Vũ Ca.
"Ngươi lại giáo huấn ta, ngươi chính là che chở Giang Ngưng Nguyệt, ngươi vừa rồi còn ôm nàng ấy......" Dung Vũ Ca nhớ lại cảnh tượng Vệ Minh Khê ôm Giang Ngưng Nguyệt liền cảm thấy trong lòng cực kì không thoải mái, rõ ràng Vệ Minh Khê có hảo cảm với Giang Ngưng Nguyệt.
"Đây là hai chuyện khác nhau mà......" Vệ Minh Khê có chút đau đầu. Dung Vũ Ca rõ ràng là không thèm phân rõ phải trái. Vệ Minh Khê không biết rằng một khi nữ nhân nổi cơn ghen quả thật chính là loại động vật không thèm nói lý lẽ!
"Ngươi chính là thích Giang Ngưng Nguyệt! Ngươi đi mà ôm nàng ấy đó, còn tìm ta trở về làm gì ? Rõ ràng ngươi thích nàng ta......" Dung Vũ Ca tính tình quen thói ở đâu cũng thích đùa giỡn, vẫn léo nhéo chuyện đó không tha.
"Dung Vũ Ca!" Thanh âm Vệ Minh Khê trầm hẳn xuống. Dung Vũ Ca mà nói thêm gì nữa Vệ Minh Khê sẽ nổi giận. Nàng cảm thấy trước kia Dung Vũ Ca rõ ràng không phải như thế, tuy rằng tùy hứng bốc đồng, được nuông chìu quen thói nhưng cũng không phải không nói đạo lý.
Đó là đương nhiên, trước kia Dung Vũ Ca không biết Vệ Minh Khê có thích mình hay không, hiện tại đã biết Vệ Minh Khê thích mình thì đương nhiên sẽ càng làm tới.
Mắt Dung Vũ Ca lập tức đỏ lên, thoạt nhìn như muốn khóc: "Ghét ngươi nhất, ngươi làm sao không biết nàng ấy thích ngươi, lại còn chủ động ôm nàng? Rõ ràng biết người ta sẽ để ý mà......" Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê hét.
Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca như vậy cũng không nói nổi lời trách cứ nào nữa, Vệ Minh Khê mềm lòng. Về sau chỉ cần mắt Dung Vũ Ca đỏ lên là đại khái có thể đem Vệ Minh Khê ăn sạch sẽ rồi.
Vừa lúc ấy có người mang nước ấm tiến vào, gia đinh đem vào xong liền đi ra ngoài, lưu lại không gian cho Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê.
"Dung Vũ Ca, ngươi biết ta cùng Giang tiểu thư không có gì." Vệ Minh Khê nói không ra mấy lời tình tứ nổi da gà nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo mấy điều Dung Vũ Ca hy vọng mà giải thích một chút.
"Không biết, dù sao ngươi cũng đã làm cho ta khổ sở!" Dung Vũ Ca nghĩ lại cũng biết Vệ Minh Khê thực sẽ không cùng Giang Ngưng Nguyệt có cái gì, nhưng một màn kia lại luôn làm cho nàng không thoải mái.
Vệ Minh Khê thở dài, vì sao nàng cảm thấy hiện tại Dung Vũ Ca còn ép người hơn so với trước?
"Chỉ nhi, giúp ta xoa lưng một chút có được không?" Vệ Minh Khê phát hiện Dung Vũ Ca đã bắt đầu thoải mái cởi y phục. Vệ Minh Khê có chút không theo kịp tính tình Dung Vũ Ca, rõ ràng vừa rồi còn khóc lóc om sòm mà giờ đã lập tức làm nũng với mình.
Vệ Minh Khê nhìn thoáng qua, tầm mắt bất giác lướt qua thân hình kiều mỵ của Dung Vũ Ca rồi nhanh chóng dời đi: "Ngươi cứ tắm trước đi, ta đi ra ngoài một chút."
Vệ Minh Khê nói xong liền chạy trối chết. Phi lễ chớ nhìn! Nhưng thế nào thì Vệ Minh Khê vẫn nhớ rõ cảnh tượng vừa rồi liếc qua một cái, so với lần trước ở thanh lâu còn muốn hương diễm hơn nhiều. Vệ Minh Khê cảm giác trên mặt nóng ran, Dung Vũ Ca thực đúng là đồ họa thủy.
Dung Vũ Ca chu miệng, Vệ Minh Khê này đúng là nữ nhân không hiểu phong tình, tắm xong lại ra câu dẫn nàng mới được!
"Ta tắm xong rồi, Vũ Ca giúp Chỉ nhi tắm có được hay không?" Tuy rằng không thể để cho Vệ Minh Khê phục vụ mình nhưng nàng lại càng khát vọng phục vụ mẫu hậu. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng hương diễm ấy là Dung Vũ Ca có cảm giác hưng phấn đến mức khí huyết như chảy ngược.
"Không cần!" Vệ Minh Khê cự tuyệt, như vậy có vẻ rất không đàng hoàng, mặc dù ở trong cung đều có cung nữ hầu hạ, nhưng chỉ cần nghĩ đến người làm việc đó lại Dung Vũ Ca thì Vệ Minh Khê vẫn không thể tiếp nhận!
Mẫu hậu thực thẹn thùng, Dung Vũ Ca tiếc nuối nghĩ.
***
Vệ Minh Khê tắm rửa xong, cảm thấy mệt cực kì, lúc chuẩn bị ngủ thì Dung Vũ Ca không biết từ lúc nào đã chui vào phía sau Vệ Minh Khê, từ sau lưng ôm lấy nàng, ngón tay bình thản đặt lên bụng Vệ Minh Khê, môi hướng vào cổ Vệ Minh Khê, phả một luồng nhiệt khí.
Vệ Minh Khê mở to mắt, cảm giác được hơi thở trên người Dung Vũ Ca bao quanh lấy mình, nàng cũng dung túng để mặc thân thể mình nằm trong lòng Dung Vũ Ca, cảm thụ được vòng tay mềm mại thơm mát trên cơ thể mình, cảm giác hoàn toàn bất đồng khi ở bên cạnh phu quân.
Nhưng Dung Vũ Ca cũng không phải chỉ ôm Vệ Minh Khê là thỏa mãn, nàng vẫn còn một lòng mơ tưởng đến chuyện vẫn chưa làm xong trong rừng cây lúc ấy, vốn định cùng mẫu hậu làm một màn uyên ương tắm tiên, đáng tiếc mẫu hậu quá ngượng ngùng nên đành từ bỏ.
Người vốn đã thèm thuồng Vệ Minh Khê lâu như vậy thì làm sao có thể để yên cho đành. Tay Dung Vũ Ca như con rắn nhỏ, cực kì không an phận, từ bụng Vệ Minh Khê dần trượt lên trên. Vệ Minh Khê theo bản năng bắt lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên bụng mình, trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi, sợ hãi đối với chuyện sắp xảy ra, nhưng sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa một chút mong đợi.
"Chỉ nhi, ta thật sự rất muốn, rất muốn nàng, ngay cả trong mộng cũng muốn cùng Chỉ nhi hoan lạc, nghĩ đến Chỉ nhi không mặc y phục ở dưới thân ta, tựa như hai nàng ở thanh lâu vậy, muốn đối với Chỉ nhi muốn làm gì thì làm......" Dung Vũ Ca, con người càn rỡ này, ở sau lưng Vệ Minh Khê nhẹ nhàng to nhỏ miêu tả giấc xuân mộng nàng hằng mơ đêm đêm, miêu tả rất chân thật làm cho Vệ Minh Khê nghe mà mặt đỏ tai hồng, Dung Vũ Ca thật phóng đãng......
"Không cho nói , không đàng hoàng chút nào......"
——————–o0o—————–
Ầy,chap sau....mọi ng chuẩn bị tinh thần nha, k dành cho thiếu nữ ngây thơi, trẻ e dưới 18t, ng có tiền sử bệnh tim hay mắc chứng homophobia kinh niên, đồng thời chuẩn bị gúc gồ dò pass nữa là vừa ^^
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1 - Ngươi muốn làm Hoàng quý phi hay là Thái tử phi?
- Chương 2 - Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri
- Chương 3 - Đáng tiếc ta không phải gả cho nàng
- Chương 4 - Mục tiêu của Vũ Ca là thiết lập mối quan hệ với "mẹ chồng" Minh Khê
- Chương 5 - Bộ dáng nếu thanh thuần như vậy, làm sao có thể câu dẫn nàng!?
- Chương 6 - Nhẹ nhàng tiếp xúc
- Chương 7 - Tâm tình mơ hồ thay đổi
- Chương 8 - Thái tử phi "ăn đậu hũ" yêu thích không rời
- Chương 9 - Cùng nhau dùng cơm
- Chương 10 - Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
- Chương 11 - Thái tử phi nổi giận
- Chương 12 - Nàng chỉ là một hài tử mà thôi
- Chương 13 - Ngươi đã bao giờ vì mình mà truy cầu hạnh phúc chưa?
- Chương 14 - Cầm tiêu hợp tấu, băng sơn có điểm hòa tan
- Chương 15 - Không biết nữ nhân tương lai của mình cũng rất trọng yếu sao!?
- Chương 16 - Thái tử phi vừa lo vừa ức
- Chương 17 - Chân tình ai hiểu
- Chương 18 - Ta chỉ cần một mình Vũ Ca thôi
- Chương 19 - Mẫu hậu chẳng hiểu tí phong tình nào cả
- Chương 20 - Hương - Họa
- Chương 21 - Con nàng cũng đã sinh, mẹ chồng nàng cũng đã làm
- Chương 22 - Bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn
- Chương 23 - Không cần chịu đựng những thứ vốn không cần phải chịu đựng
- Chương 24 - Nữ nhân ngoan độc
- Chương 25 - Nếu phải chọn giữa trượng phu và nhi tử, người sẽ chọn ai!?
- Chương 26 - Xuân dược
- Chương 27 - Gian phu của Đổng Vân Nhu
- Chương 28 - Chết đi sống lại
- Chương 29 - Hoang mang
- Chương 30 - Một cái tát, một nụ hôn
- Chương 31 - Tiểu ác bá Dung Vũ Ca
- Chương 32 - Là trầm mê sao?
- Chương 33 - Tuyết rơi đầu mùa
- Chương 34 - Có tình hay vô tình
- Chương 35 - Vân Nhu &Tiểu Hoa
- Chương 36 - Rung động, rối loạn. Còn có thể bình thản được nữa hay không?
- Chương 37 - Vệ Minh Khê, nếu ngươi cảm động thì ôm ta một chút được không?
- Chương 38 - Ác mộng, trốn chạy
- Chương 39 - Vệ Minh Khê, bộ nàng muốn trốn là trốn được sao!?
- Chương 40 - Ta muốn mẫu hậu yêu ta...
- Chương 41 - Kế hoạch của Dung Vũ Ca
- Chương 42 - Vệ Chỉ, Vệ công tử!
- Chương 43 - Dĩ nhiên ai cũng sẽ động tâm, đâu chỉ có mình
- Chương 44 - Dung Vũ Ca đấu Giang Ngưng Nguyệt
- Chương 45 - Lửa ghen hừng hực đốt
- Chương 46 - Vệ Minh Khê không lừa dối lòng mình được nữa
- Chương 47 - Chuyện phòng the không phải rất khó chịu sao?
- Chương 48 - Tâm sự của Tiểu Vũ Ca
- Chương 49 - Trời xanh không phụ người có lòng
- Chương 50 - Vệ Minh Khê thừa nhận lòng mình
- Chương 51 - Ngọn lửa tình âm ỉ đã từ lâu
- Chương 52 - Chúng ta sẽ xuống địa ngục phải không
- Chương 53 - Nhân sinh ô trọc này, vẫn có người trong sáng sao?
- Chương 54 - Nhu tình
- Chương 55 - Cân quắc bất nhượng tu mi
- Chương 56 - Xa xa trên chiếc thuyền, có hai người yêu nhau
- Chương 57 - Tụ Hiền Các
- Chương 58 - Vệ Minh Khê, nàng có biết ghen hay không?
- Chương 59 - Tân quân thủ Tụ Hiền Các
- Chương 60 - Gió xuân
- Chương 61 - Sóng gió bắt đầu
- Chương 62 - Khổ nhục kế
- Chương 63 - Dục cầu bất đạt
- Chương 64 - Vệ Minh Khê đền bù "thiệt hại"
- Chương 65 - Chuẩn bị trở về
- Chương 66 - Xuân thì
- Chương 67- Chuyện tình Cung nữ & Quý phi
- Chương 68 - Khiêu vũ dưới rừng đào
- Chương 69 - Không có gì để giải thích, vì con thực sự yêu Vệ Minh Khê
- Chương 70 - Vì một cái ôm này, ta cái gì cũng không còn sợ nữa
- Chương 71 - Tiên yến chi biến
- Chương 72 - Tâm tư của nữ nhân
- Chương 73 - Phế Vệ Minh Khê?
- Chương 74 - Nếu...
- Chương 75 - Nữa đêm trộm tình
- Chương 76 - Sa lầy
- Chương 77 - Dung Vũ Ca dụng mưu lừa mẫu thân
- Chương 78 - Âm mưu hạ sát Vệ Minh Khê
- Chương 79 - Hoàng thượng băng hà,Vũ Dương tìm giết Vệ Minh Khê
- Chương 80 - Lựa chọn của Dung Vũ Ca
- Chương 81 - Lý trí và tình cảm
- Chương 82 - Cũng chỉ có Vệ Minh Khê mới xoa dịu được nỗi đau này
- Chương 83 - Hy vọng nhỏ nhoi
- Chương 84 - Vệ Tiểu Hoa
- Chương 85 - Sói đã yêu cừu
- Chương 86 - Vệ Minh Khê chiêu phong dẫn điệp
- Chương 87 - Giấc xuân tình
- Chương 88 - Thân phận bất đồng
- Chương 89 - Cao Hiên
- Chương 90 - Rơi vào đường cùng
- Chương 91 - Lựa chọn của Vệ Minh Khê
- Chương 92 - Một bước sai, từng bước sai
- Chương 93 - Ân đoạn nghĩa tuyệt
- Chương 94 - Xin nàng đừng đi
- Chương 95 - Một bước sai đường ngàn thu ôm hận, hối lỗi quay về trăm tuổi đã qua
- Chương 96 - Tâm bệnh
- Chương 97 - Lựa chọn của Cao Hiên
- Chương 98 - Mưu tính
- Chương 99 - Chia xa
- Chương 100 - Người ra đi, kẻ ở lại
- Chương 101 - Cao Mộ Ca
- Chương 102 - Thời gian liệu có xoá mờ tất cả!?
- Chương 103 - Trở về
- Chương 104 - Mẫu tử gặp mặt
- Chương 105 - Hoàng tổ mẫu, người kia đã trở về...
- Chương 106 - Dũng khí của Vệ Minh Khê
- Chương 107 - Chúc nàng hạnh phúc
- Chương 108 - Gặp lại Giang Ngưng Nguyệt
- Chương 109 - Hai người buông bỏ, một người hy sinh
- Chương 110 - Ý trời
- Chương 111 - Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
- Chương 112 - Đường về hạnh phúc
- Chương 113 - Yên Bình
- Chương 114 - Nàng là cả thế giới của ta
- Chương 115 - Hạnh phúc giản đơn
- Chương 116 - Mâu thuẫn
- Chương 117 - Hóa giải gút mắc
- Chương 118 - Ngọt ngào
- Chương 119 - Phát hiện của Mộ Ca
- Chương 120 - Là ta nhặt được thôi!
- Chương 121 - Mẫu tử tình thâm
- Chương 122 - Thừa nhận
- Chương 123 - Lời hứa kiếp sau (Hoàn)