Chương 108 - Gặp lại Giang Ngưng Nguyệt
Sự kiện Vệ Minh Khê đến phủ tướng quân cũng như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, Vệ Minh Khê đi rồi, Dung Vũ Ca vẫn tiếp tục ở lại tướng quân phủ ngây ngốc, nhìn tưởng chừng như vô sự, cùng tất cả mọi người đều cố duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài như nhau.
Vì đã nhiều năm Dung Vũ Ca chưa trở lại kinh thành, nên hiện tại bị Hách Liên Huân lôi kéo, rủ ra ngoài cùng nhau đi dạo. Nhìn khắp nơi đều rộn ràng nhốn nháo, không hiểu sao làm cho lòng Dung Vũ Ca tràn đầy phiền não, cũng không biết từ khi nào nàng lại trở thành người không thích náo nhiệt, luôn chán ghét những nơi ồn ào ầm ĩ?
"Dung, Trung Nguyên náo nhiệt quá!" Hách Liên Huân thấy Dung Vũ Ca ở trong phủ rầu rĩ không vui nên mới kéo nàng ra ngoài, muốn làm cho tâm tình của nàng tốt hơn một chút.
"Ừ." Dung Vũ Ca hồi đáp cho có lệ, náo nhiệt là chuyện người ta, đâu phải chuyện của mình? Dung Vũ Ca ra khỏi cửa vẫn là thân nam trang, dù sao vận nữ trang cũng khiến nàng quá mức nổi bật, nàng không muốn khiến nhiều người chú mục đến mình, dù sao vẫn có nhiều người quyền quý có thể nhận ra nàng, hơn nữa trên danh nghĩa thì Hoàng hậu bấy lâu nay vẫn còn tại Đông Đô dưỡng quái bệnh.
"Dung công tử đó sao?" Lúc hai người vừa đi lướt qua mặt một nữ tử và nha hoàn thì bị nàng kia gọi lại.
Dung Vũ Ca nhìn về phía nữ tử kia, thì ra là Giang Ngưng Nguyệt. Dung Vũ Ca vẫn nghĩ rằng có những người vốn không có quan hệ gì với nhau thì sẽ không bao giờ chạm mặt, nhưng không ngờ cũng có lúc gặp lại.
"Ta không biết ngươi." Dung Vũ Ca lãnh đạm nói.
"Thật không? Ngay cả Vệ Chỉ cũng không biết sao?" Giang Ngưng Nguyệt nhìn biểu tình cứng ngắc trên mặt Dung Vũ Ca, đáy lòng liền đoán ra một ít, nhất định là các nàng không ở cùng nhau. Kỳ thật vừa lúc bắt đầu Giang Ngưng Nguyệt đã nhận thấy các nàng không thể nào ở bên nhau được, các nàng vừa có thân phận như vậy, lại rơi vào hoàn cảnh như thế thì thử hỏi làm sao có thể cho phép loại tình cảm kinh thế hãi tục kia tồn tại được. Nhưng đến lúc thực sự biết các nàng không ở cùng nhau, trong lòng Giang Ngưng Nguyệt vẫn có điểm phức tạp. Dung Vũ Ca thoạt nhìn thay đổi rất nhiều, trước kia luôn làm việc bốc đồng tuỳ hứng, hiện tại lại chững chạc hơn nhiều, càng nhìn càng có cảm giác khác biệt, không phải là nàng.
"Có những người không cần phải nhớ, Giang tiểu thư cần gì phải nói thế?" Lúc Dung Vũ Ca nghe thấy hai chữ "Vệ Chỉ" thì khẽ nhíu mày, không nóng không lạnh nói.
"Vừa rồi ta cứ cảm thấy ngươi kỳ quái, cuối cùng cũng biết ngươi kỳ quái chỗ nào, Dung Vũ Ca hiện tại không giống Dung Vũ Ca năm đó, ngược lại có vài phần phong thái của Vệ Chỉ năm xưa, tuy thiếu đi hoạt bát bốc đồng nhưng lại có thêm một phần phong nhã." Giang Ngưng Nguyệt cười nói, Dung Vũ Ca cùng người kia rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Đến nỗi một Dung Vũ Ca vốn vẫn coi người ấy là trung tâm lại không muốn nhắc tới nàng.
Đã nhiều năm trôi qua, Giang Ngưng Nguyệt cũng đã gặp được vô số người, thậm chí hiện tại đã có phu quân nhưng vẫn chưa từng có người khiến cho nàng rung động như Vệ Chỉ năm ấy. Nhưng Vệ Chỉ đối với nàng rốt cuộc chỉ là một nhân vật mà nàng mơ mộng, là lý tưởng của nàng, không phải thực tế.
Dung Vũ Ca vừa nghe xong liền cảm thấy vô cùng kinh hãi, sao nàng lại có thể giống Vệ Minh Khê được? Không, đây không phải là sự thật, nàng không vô thức bắt chước Vệ Minh Khê đấy chứ, nàng cũng không ở trong tiềm thức đi tưởng niệm từng tiếng nói từng hành động của Vệ Minh Khê! Tuyệt đối không!
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, nàng và ta không hề có quan hệ gì nữa." Dung Vũ Ca lãnh đạm nói, chẳng qua nàng đã chín chắn hơn, không còn là tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất mỗi ngày đều đi theo Vệ Minh Khê nữa, ai rồi cũng sẽ lớn lên, không liên quan gì tới Vệ Minh Khê cả. Dung Vũ Ca cực lực muốn gạt đi mối liên hệ cùng Vệ Minh Khê, nhưng trong lòng lại bắt đầu thấy sợ hãi.
"Thế sao, lần này ta tới kinh thành, lại đúng dịp lần đầu tiên Vệ Chỉ dạy học ở kinh thành, ta đang muốn đi thể nghiệm một chút phong thái của nàng, vừa lúc thư viện cách không xa nơi này, Dung công tử có muốn đi cùng hay không?" Giang Ngưng Nguyệt hỏi, nàng cũng tò mò muốn biết rốt cuộc quan hệ giữa Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê bế tắc đến mức độ nào.
"Từ trước tới giờ ta chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi, dù sao cũng là tục nhân, đối với những chuyện này không có nhiều hứng thú." Dung Vũ Ca cự tuyệt.
"Dung, ta muốn đi, ngươi dẫn ta đi đi!" Hách Liên Huân giữ chặt tay Dung Vũ Ca, từ tận đáy lòng nàng đối với Vệ Chỉ kia vô cùng hiếu kì, từ lúc đến nơi này vẫn nghe nói về người này, thì ra Dung cũng biết người đó.
Đến lúc này Giang Ngưng Nguyệt mới chú ý tới thiếu nữ ngoại tộc bên cạnh Dung Vũ Ca, bộ dáng nàng hơi bất đồng so với nữ tử Trung Nguyên, khuôn mặt góc cạnh, đường nét thâm thuý, cũng là một mỹ nhân minh diễm động lòng người, đây là người mới của Dung Vũ Ca sao? Bất quá nhìn hai người không giống lắm, trong mắt Dung Vũ Ca không có tình cảm nhiệt liệt, hoàn toàn tương phản với nhãn tình của thiếu nữ kia, làm cho Giang Ngưng Nguyệt nhớ tới ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê năm đó.
"Nếu vị cô nương này đã muốn đi, Dung công tử cũng nên tận lực hoàn thành vai trò địa chủ, để cho vị cô nương này cảm nhận qua phong cách dạy học của Thiên triều chúng ta." Từ lúc Vệ Chỉ dạy học khắp nơi, Giang Ngưng Nguyệt vẫn muốn được nhìn nàng một lần, nhưng hết lần này đến lần khác đều không đúng dịp, đành phải bỏ lỡ, nay lần đầu tiên Vệ Chỉ dạy học ở kinh thành lại đúng lúc gặp được, nên tất nhiên Giang Ngưng Nguyệt càng muốn nhìn thấy người vẫn chôn sâu trong đáy lòng mình, thuận tiện cũng muốn biết Dung Vũ Ca cùng nàng rốt cuộc là như thế nào?
***
Sau đó Hách Liên Huân cũng cường ngạnh lôi kéo được Dung Vũ Ca vào Bạch Sơn thư viện lớn nhất kinh thành.
Bạch Sơn thư viện khác với Quốc Tử Giám, là một dạng trường tư, đi học đều là đệ tử bách tính bình thường, không giống Quốc Tử Giám chỉ tuyển nhận người nhà quan viên ngoài thất phẩm làm học sinh.
Trước đây Vệ Minh Khê chưa bao giờ dạy học ở kinh thành, nơi này có nhiều quý nhân quan to nên nàng luôn sợ bị mệnh quan triều đình bắt gặp. Nhưng lần này Vệ Minh Khê không quản được nhiều đến vậy, mỗi một ngày ở trong cung đều là một ngày đau khổ, bởi vì biết Dung Vũ Ca ở kinh thành, nên việc khắc chế khát vọng muốn gặp Dung Vũ Ca lại càng khó khăn hơn. Nhưng Vệ Minh Khê cũng không muốn rời khỏi kinh thành, nàng muốn ở gần Dung Vũ Ca một chút. Vừa không thể đi tìm, vừa không thể rời đi, nên nàng chỉ có thể ở kinh đô dạy học, dù gì cũng có việc để làm ngày qua ngày, sẽ không cảm thấy cuộc sống quá mức khó khăn nữa. Có lẽ từ sâu trong lòng, nàng mong Dung Vũ Ca tới nghe, mặc dù biết hy vọng này mong manh cỡ nào.
Lúc đám người Dung Vũ Ca đi vào Bạch Sơn thư viện, Vệ Minh Khê đã giảng được một nửa, người đông nghìn nghịt, đứng ngồi lố nhố, tất cả đều là thư sinh, có thí sinh sắp sửa ứng thí, cũng có vài nho sĩ, thậm chí còn lẫn lộn một vài quan văn bên trong, nhộn nhịp chưa từng có.
Nhưng Vệ Minh Khê không hề bị ảnh hưởng một chút nào, lúc nàng dạy học cùng bình thường hoàn toàn bất đồng, khi đó nàng chính là Vệ Chỉ, đầy bụng kinh luân, thần thái rạng rỡ, khiến người khác không khỏi nghiêng tai lắng nghe nàng, toàn trường lặng ngắt như tờ, tuy không tránh khỏi bị một vài nho sĩ đưa ra vấn đề phản biện, nhưng nàng thiên văn địa lý thông kim bác cổ, làm cho người ta không khỏi cảm thán, quả nhiên là phong thái bậc thịnh thế đại nho.
Đây là lần đầu tiên sau sáu năm qua Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê trực diện, tuy chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng nàng vẫn nhận ra nữ nhân kia không có biến hoá gì lớn, vẫn một thân thanh sắc nho sĩ y bào, thân ảnh thon gầy, có vẻ đơn bạc, khí chất thanh nhã và ngũ quan vẫn như trước không đổi, thậm chí so với năm đó càng thêm trong trẻo lạnh lùng. Dung Vũ Ca tin tưởng nếu mình mất trí nhớ, không nhớ rõ mọi tổn thương nữ nhân này đã mang đến cho mình, thì chỉ cần nhìn thấy nàng mình vẫn sẽ yêu thương nàng một lần nữa. Nhưng Dung Vũ Ca vẫn nhớ rõ mọi tổn thương mà mình phải nhận lấy, cho nên nàng sẽ không tha thứ. Dung Vũ Ca cảm giác được Vệ Minh Khê nhìn về phía này, theo phản xạ vội vàng trốn phía sau Giang Ngưng Nguyệt, không để Vệ Minh Khê nhìn thấy mình.
Thường khi Vệ Minh Khê dạy học, nàng ít khi cảm giác được cảnh vật chung quanh biến hoá, nhưng hôm nay khi nàng giảng được một nửa, trong lòng đột nhiên nổi lên cỗ cảm xúc nói không nên lời, Vệ Minh Khê không khỏi ngừng lại, bất giác nhìn về phía cửa thư viện. Tuy không chắc sẽ nhìn thấy ai, nhưng vừa nhìn vẫn thấy được Giang Ngưng Nguyệt, thấy nàng mỉm cười với mình thì hơi ngạc nhiên một chút. Vệ Minh Khê khẽ gật đầu rồi thu hồi chú ý, che dấu nỗi mất mát trong lòng tiếp tục giảng bài.
Hách Liên Huân nghe không hiểu nội dung Vệ Minh Khê nói, chỉ cảm thấy người đang dạy học nhìn rất quen mắt, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra, đến lúc thấy Dung Vũ Ca né tránh, Hách Liên Huân mới trừng lớn hai mắt, nàng nhớ rồi, người kia chính là Vệ Minh Khê đã đến tướng quân phủ tìm Dung.
Lúc Vệ Minh Khê thu hồi tầm mắt, Dung Vũ Ca cũng yên lặng rời đi. Hách Liên Huân thấy Dung Vũ Ca đi liền chào Giang Ngưng Nguyệt một câu, sau đó cùng Dung Vũ Ca li khai, Giang Ngưng Nguyệt cũng tuỳ ý để các nàng rời đi. Thấy thái độ Dung Vũ Ca trốn tránh không gặp, lại nhìn đến Vệ Minh Khê gầy yếu hơn rất nhiều so với nhiều năm trước, Giang Ngưng Nguyệt chỉ biết thở dài, xem bộ dáng Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê thì không phải là không yêu, chẳng qua là ẩn tàng rất nhiều đau đớn, rốt cuộc giữa các nàng đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Giang Ngưng Nguyệt tràn đầy nghi vấn.
Vệ Minh Khê vừa giảng xong, Giang Ngưng Nguyệt liền đi tới gặp nàng: "Không nghĩ đến ngươi lại tới chỗ này dạy học." Giang Ngưng Nguyệt không ngờ nhiều năm sau còn có thể gặp lại nàng, lại có thể lấy tâm tình bình tĩnh như vậy đối diện người này, trong lòng Giang Ngưng Nguyệt có chút cảm khái.
"Nhân sinh này khó mà lường trước được." Vệ Minh Khê thản nhiên nở nụ cười.
"Ngươi cùng nàng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại tránh né, không muốn gặp mặt ngươi?" Giang Ngưng Nguyệt lập tức hỏi ngay hai vấn đề.
"Nàng?" Vệ Minh Khê nghi hoặc nhìn Giang Ngưng Nguyệt.
"Dung Vũ Ca, nàng mới vừa đến đây, đã đi rồi..." Giang Ngưng Nguyệt còn chưa nói xong, Vệ Minh Khê đã lao ra cửa đuổi theo, tuy rằng Vệ Minh Khê căn bản không biết Dung Vũ Ca đã đi được bao lâu.
Giang Ngưng Nguyệt nhìn bóng dáng Vệ Minh Khê chạy vội ra ngoài, nhìn Vệ Minh Khê như vậy một chút cũng không giống Vệ Minh Khê năm đó, hay bởi vì yêu sâu nặng đến tận tâm can nên mới có thể thất hồn lạc phách như thế?
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1 - Ngươi muốn làm Hoàng quý phi hay là Thái tử phi?
- Chương 2 - Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri
- Chương 3 - Đáng tiếc ta không phải gả cho nàng
- Chương 4 - Mục tiêu của Vũ Ca là thiết lập mối quan hệ với "mẹ chồng" Minh Khê
- Chương 5 - Bộ dáng nếu thanh thuần như vậy, làm sao có thể câu dẫn nàng!?
- Chương 6 - Nhẹ nhàng tiếp xúc
- Chương 7 - Tâm tình mơ hồ thay đổi
- Chương 8 - Thái tử phi "ăn đậu hũ" yêu thích không rời
- Chương 9 - Cùng nhau dùng cơm
- Chương 10 - Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
- Chương 11 - Thái tử phi nổi giận
- Chương 12 - Nàng chỉ là một hài tử mà thôi
- Chương 13 - Ngươi đã bao giờ vì mình mà truy cầu hạnh phúc chưa?
- Chương 14 - Cầm tiêu hợp tấu, băng sơn có điểm hòa tan
- Chương 15 - Không biết nữ nhân tương lai của mình cũng rất trọng yếu sao!?
- Chương 16 - Thái tử phi vừa lo vừa ức
- Chương 17 - Chân tình ai hiểu
- Chương 18 - Ta chỉ cần một mình Vũ Ca thôi
- Chương 19 - Mẫu hậu chẳng hiểu tí phong tình nào cả
- Chương 20 - Hương - Họa
- Chương 21 - Con nàng cũng đã sinh, mẹ chồng nàng cũng đã làm
- Chương 22 - Bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn
- Chương 23 - Không cần chịu đựng những thứ vốn không cần phải chịu đựng
- Chương 24 - Nữ nhân ngoan độc
- Chương 25 - Nếu phải chọn giữa trượng phu và nhi tử, người sẽ chọn ai!?
- Chương 26 - Xuân dược
- Chương 27 - Gian phu của Đổng Vân Nhu
- Chương 28 - Chết đi sống lại
- Chương 29 - Hoang mang
- Chương 30 - Một cái tát, một nụ hôn
- Chương 31 - Tiểu ác bá Dung Vũ Ca
- Chương 32 - Là trầm mê sao?
- Chương 33 - Tuyết rơi đầu mùa
- Chương 34 - Có tình hay vô tình
- Chương 35 - Vân Nhu &Tiểu Hoa
- Chương 36 - Rung động, rối loạn. Còn có thể bình thản được nữa hay không?
- Chương 37 - Vệ Minh Khê, nếu ngươi cảm động thì ôm ta một chút được không?
- Chương 38 - Ác mộng, trốn chạy
- Chương 39 - Vệ Minh Khê, bộ nàng muốn trốn là trốn được sao!?
- Chương 40 - Ta muốn mẫu hậu yêu ta...
- Chương 41 - Kế hoạch của Dung Vũ Ca
- Chương 42 - Vệ Chỉ, Vệ công tử!
- Chương 43 - Dĩ nhiên ai cũng sẽ động tâm, đâu chỉ có mình
- Chương 44 - Dung Vũ Ca đấu Giang Ngưng Nguyệt
- Chương 45 - Lửa ghen hừng hực đốt
- Chương 46 - Vệ Minh Khê không lừa dối lòng mình được nữa
- Chương 47 - Chuyện phòng the không phải rất khó chịu sao?
- Chương 48 - Tâm sự của Tiểu Vũ Ca
- Chương 49 - Trời xanh không phụ người có lòng
- Chương 50 - Vệ Minh Khê thừa nhận lòng mình
- Chương 51 - Ngọn lửa tình âm ỉ đã từ lâu
- Chương 52 - Chúng ta sẽ xuống địa ngục phải không
- Chương 53 - Nhân sinh ô trọc này, vẫn có người trong sáng sao?
- Chương 54 - Nhu tình
- Chương 55 - Cân quắc bất nhượng tu mi
- Chương 56 - Xa xa trên chiếc thuyền, có hai người yêu nhau
- Chương 57 - Tụ Hiền Các
- Chương 58 - Vệ Minh Khê, nàng có biết ghen hay không?
- Chương 59 - Tân quân thủ Tụ Hiền Các
- Chương 60 - Gió xuân
- Chương 61 - Sóng gió bắt đầu
- Chương 62 - Khổ nhục kế
- Chương 63 - Dục cầu bất đạt
- Chương 64 - Vệ Minh Khê đền bù "thiệt hại"
- Chương 65 - Chuẩn bị trở về
- Chương 66 - Xuân thì
- Chương 67- Chuyện tình Cung nữ & Quý phi
- Chương 68 - Khiêu vũ dưới rừng đào
- Chương 69 - Không có gì để giải thích, vì con thực sự yêu Vệ Minh Khê
- Chương 70 - Vì một cái ôm này, ta cái gì cũng không còn sợ nữa
- Chương 71 - Tiên yến chi biến
- Chương 72 - Tâm tư của nữ nhân
- Chương 73 - Phế Vệ Minh Khê?
- Chương 74 - Nếu...
- Chương 75 - Nữa đêm trộm tình
- Chương 76 - Sa lầy
- Chương 77 - Dung Vũ Ca dụng mưu lừa mẫu thân
- Chương 78 - Âm mưu hạ sát Vệ Minh Khê
- Chương 79 - Hoàng thượng băng hà,Vũ Dương tìm giết Vệ Minh Khê
- Chương 80 - Lựa chọn của Dung Vũ Ca
- Chương 81 - Lý trí và tình cảm
- Chương 82 - Cũng chỉ có Vệ Minh Khê mới xoa dịu được nỗi đau này
- Chương 83 - Hy vọng nhỏ nhoi
- Chương 84 - Vệ Tiểu Hoa
- Chương 85 - Sói đã yêu cừu
- Chương 86 - Vệ Minh Khê chiêu phong dẫn điệp
- Chương 87 - Giấc xuân tình
- Chương 88 - Thân phận bất đồng
- Chương 89 - Cao Hiên
- Chương 90 - Rơi vào đường cùng
- Chương 91 - Lựa chọn của Vệ Minh Khê
- Chương 92 - Một bước sai, từng bước sai
- Chương 93 - Ân đoạn nghĩa tuyệt
- Chương 94 - Xin nàng đừng đi
- Chương 95 - Một bước sai đường ngàn thu ôm hận, hối lỗi quay về trăm tuổi đã qua
- Chương 96 - Tâm bệnh
- Chương 97 - Lựa chọn của Cao Hiên
- Chương 98 - Mưu tính
- Chương 99 - Chia xa
- Chương 100 - Người ra đi, kẻ ở lại
- Chương 101 - Cao Mộ Ca
- Chương 102 - Thời gian liệu có xoá mờ tất cả!?
- Chương 103 - Trở về
- Chương 104 - Mẫu tử gặp mặt
- Chương 105 - Hoàng tổ mẫu, người kia đã trở về...
- Chương 106 - Dũng khí của Vệ Minh Khê
- Chương 107 - Chúc nàng hạnh phúc
- Chương 108 - Gặp lại Giang Ngưng Nguyệt
- Chương 109 - Hai người buông bỏ, một người hy sinh
- Chương 110 - Ý trời
- Chương 111 - Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
- Chương 112 - Đường về hạnh phúc
- Chương 113 - Yên Bình
- Chương 114 - Nàng là cả thế giới của ta
- Chương 115 - Hạnh phúc giản đơn
- Chương 116 - Mâu thuẫn
- Chương 117 - Hóa giải gút mắc
- Chương 118 - Ngọt ngào
- Chương 119 - Phát hiện của Mộ Ca
- Chương 120 - Là ta nhặt được thôi!
- Chương 121 - Mẫu tử tình thâm
- Chương 122 - Thừa nhận
- Chương 123 - Lời hứa kiếp sau (Hoàn)