Chương 10

Chương 10: Tôi rất nặng sao?

"Tôi ở dưới lầu."

Đường Thu Bạch nhân lúc chờ thang máy, đứng ở bên cửa sổ đi nhìn xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đứng ở cạnh xe gọi điện thoại, hơi cúi đầu nhìn không rõ biểu cảm.

Ra khỏi thang máy, ngày thường bước mấy bước liền đi đến cửa chính, lúc này lại trở nên cực kỳ xa, bước chân của Đường Thu Bạch vô thức trở nên lớn hơn.

Người cầm điện thoại, vẫn chưa kết thúc cuộc gọi, đột nhiên giương mắt, nhìn thấy nữ nhân mặc áo blouse trắng bước nhanh về phía cô, chỉ trong một cái liếc mắt ngắn ngủn, cô cắt đứt thanh âm còn đang tiếp tục nói trong điện thoại.

"Tạm thời cứ như vậy, tôi còn có chút việc ngày mai trực tiếp đến công ty rồi nói."

"Vâng."

Lúc Cảnh Thư Vân cúp điện thoại, Đường Thu Bạch vừa khéo bước một bước cuối cùng dừng lại ở trước mặt cô.

"Cảnh tổng." Đến gần, Đường Thu Bạch mới ngửi được mùi hương quen thuộc, chóp mũi có chút ngứa, khóe môi không kiềm được cong lên.

"Ừ." Cảnh Thư Vân ngắn gọn đáp lại.

"Cô đi công tác về rồi?" Ánh mắt Đường Thu Bạch vô thức dừng lại ở trên mắt kính gọng vàng của cô.

"Ừ."

"Hôm nay tới đưa Mễ Bánh về sao?" Đường Thu Bạch nhớ tới Mễ - vàng trắng mập mạp - Bánh còn ở trong nhà.

"Cô tăng ca lâu nữa không?" Cảnh Thư Vân không trả lời, chỉ nhìn vị trí bị ăn mòn một lỗ nhỏ trên ống tay áo blouse trắng của Đường Thu Bạch hỏi ngược lại.

Đường Thu Bạch hồi tưởng lại trạng thái hàng mẫu, theo bản năng khẽ híp mắt, lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ mới nói: "Phỏng chừng còn một tiếng nữa." Suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Tôi có thể nhanh hơn một chút."

"Không sao, vậy tôi chờ cô."

"Lên trên lầu sao? Hay là......" Đối mặt với loại tình huống này, Đường Thu Bạch có chút không biết phản ứng như thế nào, dù sao nàng cũng chưa từng gặp được cảnh tượng chủ tịch công ty khác chờ nàng tăng ca xong.

"Tôi ngồi trong xe chờ cô, cô đi đi." Cảnh Thư Vân đối diện với ánh mắt Đường Thu Bạch, lúc đi xuống lại nhìn thấy dấu vết ăn mòn không quá rõ ràng trên vạt áo áo blouse trắng của nàng, góc áo có chút không lành lặn, sợi vải vụn hỗn độn hiện ra.

"Được." Đường Thu Bạch gật đầu, đang muốn quay trở về, chợt giọng nói của đối phương lại làm nàng dừng lại.

"Đồng phục thực nghiệm của các cô," Chân mày Cảnh Thư Vân hơi nhíu, "Không thay mới sao?"

"Hả? Đồng phục thực nghiệm?" Đường Thu Bạch nghe vậy, cúi đầu thoáng nhìn áo thực nghiệm của mình, trước người đều là nguyện vẹn chỉ là các góc cạnh, chỗ ống tay áo thỉnh thoảng có hai ba cái lỗ, nhưng so với thời nàng còn học đại học, bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn, tay còn bị thương mà nói, quả thật đã tốt hơn rất nhiều.

"Một người một bộ, tạm thời còn chưa nói muốn thay mới, nhưng mà một khoảng thời gian cũng sẽ tự mình giặt." Đường Thu Bạch giải thích nói.

Đường Thu Bạch thấy cô nhíu mày, dường như cô muốn nói gì đó, nhưng trầm yên lặng hồi lâu, Cảnh Thư Vân cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Ừ, chú ý an toàn."

"Được." Đường Thu Bạch đón ánh mắt của cô, mỉm cười.

Đường Thu Bạch xoay người trở về phòng thí nghiệm, đeo bao tay vào lại xem xét trạng thái hàng mẫu, xác nhận xong lại tăng nhiệt độ của bản nhiệt điện cao thêm chút, đem ghế nhỏ đến gần nó hơn một chút.

Khói mù trong lòng thoáng chốc bị quét sạch, khoảnh khắc nhớ tới vẻ mặt của cô, Đường Thu Bạch mới nghiêm túc suy xét khả năng nhảy sang máng khác.

"...... Ah! Cho nên tại sao mình lại muốn từ chối!"

"Nếu như mình, vờ như không biết chuyện lần trước có thể không......"

"Khi đó mình cũng không biết con người bà chủ tốt như vậy a, lần trước cũng là một công ty lớn, chẳng phải cũng chỉ như vậy sao."

"Còn nghĩ rằng công ty nhỏ sẽ tốt hơn một chút, mới là lạ!"

Đường Thu Bạch có chút hối hận.

Trong một lúc từng phút từng giây trôi qua, Đường Thu Bạch lại nhìn hàng mẫu trong nồi nấu quặng, ừm sắp xong.

Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, muốn nhìn Cảnh Thư Vân ở bên dưới một chút, thò đầu nhìn xuống, mới nhớ tới người ta nói ở trong xe chờ mình, chỉ nhìn thấy chiếc xe đen thùi lùi, sau một lúc lâu Đường Thu Bạch rụt đầu về, móc điện thoại ra.

"Tôi khả năng còn cần hơn mười phút nữa."

"Ừm, không vội."

"Buổi tối tôi mời cô ăn cơm?" Có trời mới biết ai cho Đường Thu Bạch dũng khí, mời một chủ tịch ăn cơm, nhưng mà nàng chỉ là cảm thấy người ở bên dưới đợi nàng lâu như vậy, cho dù mục đích chủ yếu không phải vì để chờ nàng, nàng cũng muốn mời Cảnh Thư Vân ăn bữa cơm.

Đường Thu Bạch lại sợ cô từ chối, suy nghĩ lại, gõ thêm một câu vào dòng văn bản và gửi đi, đồng thời nàng nhận được tin nhắn từ Cảnh Thư Vân.

"Tài nấu nướng của tôi rất tốt!" Tài nấu nướng tốt, đây là Tài nấu nướng duy nhất để mời cô ăn cơm mà Đường Thu Bạch có thể nghĩ ra được.

"Trình tự ngược rồi."

?

Ý tứ là...... Nàng mời cơm?!

Vậy cũng được, có sẵn càng tốt, không cần chính mình ra tay!

"Cô biết nấu cơm?" Cảnh Thư Vân trả lời rất nhanh, từ dấu chấm hỏi cuối cùng đó, Đường Thu Bạch nhìn ra được dụng ý "Không ngờ cô biết nấu cơm!".

"Biết chứ." Người sống một mình, không biết nấu cơm làm sao mà sống a! Đường Thu Bạch lặng lẽ kêu gào.

"Vậy cô cần những nguyên liệu nấu ăn gì?"

Đường Thu Bạch nhìn những lời của Cảnh Thư Vân, nhớ tới một biểu tình bao sinh động, một đứa bé bị đứa bé phía sau bịt kín miệng, trên đầu nó là "Ta muốn", một cái khác che lại hắn miệng trên đầu là "Không, ngươi không muốn."

Kết hợp với giờ phút này, chính là Đường Thu Bạch nói, "Tôi muốn ra ngoài ăn."

Cảnh Thư Vân bịt miệng nàng lại, "Không, cô không muốn."

Đành chịu, lời là Đường Thu Bạch nói ra miệng trước, cũng không thể đổi ý, "Cô muốn ăn gì?"

"Tôi không kén chọn." Câu trả lời của Cảnh Thư Vân trái lại làm Đường Thu Bạch thở phào một hơi.

Không kén tốt, không kén tốt.

"Dựa theo cô thích mà làm, cô nói, tôi kêu người đi mua." Đối phương vẫn như cũ là lời ít mà ý nhiều.

"Vậy thì làm, sườn heo chua ngọt, rau xào, canh cà chua trứng, cá hấp?" Đường Thu Bạch suy nghĩ, chọn mấy món ăn ngon lại dễ làm.

"Cá phải ít gai, trứng gà nhà tôi vẫn còn, gia vị đều đầy đủ, mua thức ăn là được." Đường Thu Bạch lại dặn dò nói.

"Được."

Đường Thu Bạch cất di động, tiến đến xem xét hàng mẫu.

Chờ nàng lăn lộn xong, lại kiểm tra từng cái dụng cụ, tắt đèn khóa cửa rời khỏi công ty, Đường Thu Bạch mới phát hiện trời đã sớm cũng tối đen.

Lúc Đường Thu Bạch ngồi trên xe, Cảnh Thư Vân mới vừa giơ tay lên tắt laptop, thoạt nhìn có chút mỏi mệt, cô đẩy mắt kính gọng vàng lên đến trên trán, hơi ngửa đầu bóp bóp sống mũi.

"Xong rồi sao?" Cô hỏi.

"Xong rồi." Đường Thu Bạch nhìn đôi mắt khép hờ của cô, tâm tình có chút phức tạp.

"Tiểu Lý, lái xe."

"Vâng, Cảnh tổng."

Một hồi lâu, Cảnh Thư Vân mở mắt ra, lấy cái túi từ bên chân cô lên, đưa cho Đường Thu Bạch, "Quà của cô."

"Quà...... À!" Đường Thu Bạch bỗng nhiên nhớ tới món quà mà nàng nói với Cảnh Thư Vân, hai tay nhận lấy, "Cảm ơn Cảnh tổng."

"Chúng ta đã thỏa thuận trước đó, cũng làm phiền cô rồi."

"Không phiền, Mễ Bánh siêu đáng yêu!" Đường Thu Bạch ôm chiếc túi phồng phồng, cười nhẹ.

Sau lưng Đường Thu Bạch, đèn đường nhanh chóng lùi về phía sau, ngược sáng, Cảnh Thư Vân có chút không thoải mái híp mắt lại, "Bưu thiếp, phải qua một thời gian mới có thể nhận được."

"Được ~"

Một chữ đơn giản, Cảnh Thư Vân lại nghe ra âm đuôi nho nhỏ trong giọng nói của Đường Thu Bạch, phảng phất như sắp bay lên trời, cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Đường Thu Bạch, khẽ cong môi.

Lúc này đây trong thang máy không hề có những người khác, chỉ có hai người Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân.

Gần giống như không gian khép kín, Cảnh Thư Vân đứng ở sau lưng nàng, không xa cũng không gần, nhưng bởi vì không nhìn thấy, ngược lại làm Đường Thu Bạch có chút căng thẳng, lưng đứng thẳng tắp.

Hai người rất yên lặng, trong một khoảnh khắc Đường Thu Bạch cho rằng chỉ có mỗi mình, nhưng mùi hoắc hương như có như không, lại nhẹ nhàng vương lấy chóp mũi nàng, nói cho nàng biết sau lưng còn có một người.

Lúc đi ra thang máy, Đường Thu Bạch âm thầm vui mừng, may mà thuê phòng ở tầng không cao, chỉ ở tầng 6.

Xuyên qua chỗ rẽ, có một bóng người đứng cạnh cửa, dọa Đường Thu Bạch đột nhiên dừng bước, đứng tại chỗ, người phía sau bất ngờ không kịp đề phòng, một tiếng rên vang lên đâm vào người nàng.

Xúc cảm có chút mềm, nhưng lực va đập đột ngột vẫn làm Đường Thu Bạch nhào lên trước một cái, người phía sau vội vàng dùng một tay giữ chặt nàng, mới vững vàng để cho Đường Thu Bạch không ngã xuống.

Đường Thu Bạch lại vội vàng xoay người đỡ người phía sau, lại dùng một tay ngăn cô tiếng lên trước, nhìn người ở trước cửa nhà mình, lớn tiếng chất vấn, "Này làm gì thế?!"

Bóng người dường như cũng bị hai người dọa sợ, sau một lúc lâu mới khom lưng nói, "Cảnh tổng, cơm tối mà cô căn dặn."

? Cái gì? Thức ăn?!

"Ừ." Người sau lưng trả lời không cảm xúc.

Bầu không khí vi diệu có chút xấu hổ, Đường Thu Bạch kiên trì không quay đầu lại, yên lặng mở cửa, cúi đầu để người kia đi vào, lại đi nhận lấy đồ ăn đầy ắp trong tay bóng người xa lạ, lại nói với bóng người tiếng, "Xin lỗi, đi thong thả nha."

Đường Thu Bạch lùi vào nhà, mới vừa đóng cửa lại, khí lạnh phía đối diện nhào tới làm nhiệt độ trong nhà lại giảm mấy độ.

Cảnh tổng ở trong nhà có phải đều không cần bật điều hòa hay không? Điều hòa hình người tiết kiệm năng lượng siêu thông minh.

Hai người một chó ở trong phòng, vui vẻ nhất chính là Mễ Bánh, nhóc con mặc kệ bầu không khí kỳ quái gì đó, nhìn thấy Cảnh Thư Vân đã lâu không gặp cùng Đường Thu Bạch đồng thời trở về, vui vẻ đến không xong, gật gù đắc ý, cái đuôi kia sắp đuổi kịp cả quạt điện.

Mễ Bánh chạy tới, vừa vặn nhào vào trong lòng ngực Cảnh Thư Vân đang ngồi xổm xuống, hưởng thụ bàn tay thon dài vuốt ve.

Đường Thu Bạch nhìn cảnh một người một chó này, có chút thất thần, một hồi lâu mới phản ứng lại, đi lấy từng hộp đựng thức ăn trong túi nilon ra.

Mở nắp từng cái ra, Đường Thu Bạch thấy món ăn mà nàng nói muốn làm với Cảnh Thư Vân mấy chục phút trước, không để sót một món nào, thậm chí còn bỏ thêm chút đồ ăn khác.

Đường Thu Bạch nhìn thức ăn bày đầy bàn có chút ngẩn ra, trong tim có một khoảnh khắc ngắn ngủi, giống như bị cái gì đánh trúng vậy, không biết nói gì.

"Không lấy bát đũa sao?" Cảnh Thư Vân rót cho Mễ Bánh chút thức ăn cho chó, đứng dậy đối điện với ánh mắt Đường Thu Bạch đang nhìn mình, lại cúi đầu liếc nhìn thức ăn trên bàn.

"Có! Tôi đi lấy." Đường Thu Bạch hoàn hồn, xoay người đi lấy hai bộ bát đũa trở lại.

Cảnh Thư Vân lập tức đi vào nhà vệ sinh nghiêm túc rửa tay, trở lại ngồi xuống cạnh bàn, "Nhà này tạm được, tùy ý ăn chút đi."

Đường Thu Bạch khẽ gật đầu, đáp lời nàng, cúi đầu gắp miếng xương sườn quay lại, cắn một ngụm lại nói: "Ngon lắm."

"Ừ." Cảnh Thư Vân gắp một miếng cá.

"Cảm ơn cô." Giọng Đường Thu Bạch có chút nhỏ.

"Mễ Bánh ngủ quá muộn không tốt." Lúc Cảnh Thư Vân giương mắt thoáng nhìn Đường Thu Bạch lại gắp một đũa rau xào, tựa như giải thích lại không giống giải thích nói.

Đường Thu Bạch lại gật đầu, nói hùa theo Cảnh Thư Vân, "Ngủ muộn không tốt."

Hai người đang yên tĩnh ăn cơm, một hồi lâu, Cảnh Thư Vân như là nhớ tới gì đó, nghiêm túc nhìn Đường Thu Bạch hỏi.

"Tôi rất nặng sao?"

loading...

Danh sách chương: