Chương 145: Như Lẫm nghịch thiên
"Mami, a di xấu bụng kia đâu?"Như Lẫm ngồi ở trên giường, nhìn Lạp Lệ Sa tò mò hỏi."Cô ta, chết rồi a." Lạp Lệ Sa nói nhẹ như lông hồng, không quan tâm chút nào đến việc người đang đối thoại với mình chỉ là một đứa nhỏ chưa đầy bốn tuổi."Mami tại sao muốn đem bảo bảo và Thiên Tứ ném cho a di xấu bụng? Bảo bảo còn nhỏ, nghĩ không ra." Gương mặt tươi tắn của Như Lẫm viết đầy không hiểu.Lạp Lệ Sa tiến lên sờ sờ đầu nàng: "Bởi vì a, mấy đứa là con của Lạp Lệ Sa ta. Nếu như về sau mẹ và mami đều không có ở đây, con phải dựa vào chính mình để sống sót. Con còn phải bảo vệ bản thân, bảo vệ muội muội, bảo vệ người mình yêu.""Bảo bảo còn nhỏ, bảo bảo không cần trải qua những chuyện này." Như Lẫm ôm gấu bông đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa nằm xuống ngủ.Lạp Lệ Sa ngồi xuống bên mép giường: "Thiên Tứ vừa sinh ra liền suýt chết, khi đó ta tìm kiếm rất nhiều dược liệu bảo bối, phối rất nhiều thuốc mới cứu sống được nó, nhưng mà thân thể nó cũng bởi vì những thứ thuốc này mà để sót lại rất nhiều độc tố. Bây giờ còn nhỏ, mọi người đều không thể phát hiện. Nhưng mà chờ nó lớn thêm một chút, bí mật này sẽ từ từ nổi lên mặt nước. Nhưng chuyện này mẹ con không biết, cho nên nàng dự định mời bảo mẫu tới chăm các con, lúc chúng ta không ở nhà, a di bảo mẫu là người thân cận các con nhất, bí mật này rất khó giữ vững.""Cho nên mami tìm một kẻ xấu, dọa cho mẹ có ám ảnh tâm lý, như vậy mẹ sẽ không lại đề cập chuyện mời bảo mẫu. Bí mật cũng sẽ không bị người ngoài phát hiện, có đúng hay không?" Như Lẫm đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Đúng, cũng không đúng. Có thể đưa các con bình an khỏe mạnh tới thế giới này, ta và mẹ các con đã cố gắng làm rất nhiều, nàng mười năm như một hằng ngày uống đủ loại dược vật mới điều chỉnh được thân thể, nhưng Thiên Tứ vừa sinh ra liền suýt nữa rời đi. Lúc ấy nàng vô cùng thương tâm buồn bã, ta không muốn về sau nàng phải trải qua chuyện đó thêm một lần nữa, ít nhất không được để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh.""Thiên Tứ vẫn sẽ chết sao?" Nhóc con bắt đầu khẩn trương, tuy rằng muội muội rất đần rất thích khóc nhè, nhưng mà nàng vừa sinh ra đã có muội muội ở bên, nếu về sau không còn được gặp muội muội, nàng sẽ rất khó chịu."Điểm cuối của mỗi người đều là tử vong, Thiên Tứ dĩ nhiên cũng vậy." Lạp Lệ Sa giơ tay lên xoa xoa trên đầu Như Lẫm: "Trên thế giới này có một địa phương được gọi là tổ chức nghiên cứu, nơi đó sẽ không bỏ qua ta, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua ta. Chỉ là hiện tại bọn họ không động được ta. Nhưng mà ta không che chở mấy đứa được cả đời, nếu như về sau ta và mẹ các con đều không còn ở thế giới này, bọn họ sẽ không bỏ qua Thiên Tứ. Ở trong mắt bọn họ, Thiên Tứ là vật thể sống có hứng thú nghiên cứu còn hơn cả ta.""Bảo bảo à, con đã bốn tuổi rồi. Không còn nhỏ nữa, có một số chuyện lẽ ra không nên để con trải qua, nhưng đã đến lúc con phải đối mặt rồi. Đây mới chỉ là mở đầu, đường đi sau này càng khó khăn hơn."Tiểu Như Lẫm ôm gấu bông, mặc dù trong lòng cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi, nhưng vẫn quật cường gật đầu một cái: "Con sẽ bảo vệ muội muội!""Nào, ngoắc tay. Đây là bí mật của ta và bảo bảo. Trừ hai người chúng ta ra, không cho phép tiết lộ với những người khác." Lạp Lệ Sa đưa tay tới, Tiểu Như Lẫm kiên định gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Mẹ cũng không thể biết sao?""Con muốn để cho mẹ mỗi ngày đều sống trong khủng hoảng sợ hãi con mình sắp mất đi sao?" Lạp Lệ Sa hỏi ngược lại, Tiểu Như Lẫm lắc đầu: "Không muốn!"Cũng chính là cuộc nói chuyện ngắn gọn này, khiến cho tiểu nha đầu cả ngày ghét bỏ muội muội ngu ngốc đần độn đột nhiên trưởng thành, làm Phác Thái Anh vô cùng kinh ngạc tán thưởng, không ngừng kêu Như Lẫm giống như biến thành một người khác vậy.Thậm chí còn năm lần bảy lượt hỏi Lạp Lệ Sa, Tiểu Như Lẫm có phải bị người nào xuyên hồn qua, nếu không sao có thể biến hóa lớn như vậy.Lạp giáo chủ chỉ cười không nói, con của sói, vĩnh viễn không thể quên thịt là mùi vị gì....Sau mấy phen lăn lộn, Lạp Lệ Sa đáp ứng tham gia show thực tế mà Phác Tuấn Phong đích thân đề xuất.Mang hai đứa con đến show thực tế, Tiểu Thiên Tứ ở trên xe nửa nằm trên người Lạp Lệ Sa, đầu nhỏ ở trong ngực Lạp Lệ Sa cọ cọ một cái, tò mò ôm cổ Lạp Lệ Sa hỏi: "Tứ Tứ lên ti vi?""Đúng vậy, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy Tiểu Thiên Tứ." Lạp Lệ Sa ôm chắc đứa con, Thiên Tứ nhìn nhìn về phía ống kính truyền trực tiếp, chớp chớp mắt to long lanh nước, cười khanh khách: "Để cho các tỷ tỷ xinh đẹp nhìn thấy Tứ Tứ, Tứ Tứ phải ngoan.""Ừ, Tứ Tứ thật ngoan. Tứ Tứ là đứa trẻ đáng yêu ngoan nhất." Lạp Lệ Sa giơ tay lên xoa xoa đầu Tiểu Thiên Tứ, kết quả Tiểu Thiên Tứ lắc đầu một cái: "Không phải không phải, tỷ tỷ cũng đáng yêu.""Đúng, cả hai đều là nhóc con đáng yêu ngoan nhất của mami."Bên này Lạp Lệ Sa mang hai tiểu bảo bảo đi tham gia show thực tế, Phác Thái Anh thì hẹn chị dâu đến thăm ngôi chùa nổi danh."Ngươi sao lại đột nhiên để ý những chuyện này?" Phùng Thiên Linh cũng thật tò mò, bất quá những chỗ này trước kia nàng cũng từng tới để thu thập tư liệu thực tế, hiện tại Phác Thái Anh muốn tới nàng cũng có thể quen cửa quen nẻo dẫn đi.Phác Thái Anh khóa chặt lông mày, nghi hoặc trong lòng còn lớn hơn Phùng Thiên Linh."Gần đây trong nhà cứ mãi xảy ra chuyện, còn luôn không tìm được nguyên nhân. Hết người làm vườn muốn bắt cóc đứa nhỏ, lại đến bảo mẫu ngược đãi đứa nhỏ, còn có chó của bác quản gia, mèo của má Lưu, rồi trong nhà không biết làm sao lại có một ít độc vật như rắn chuột linh tinh." Phác Thái Anh nghĩ mãi không ra, thậm chí cài đặt cả máy thu hình, thuê hộ vệ cho mấy đứa nhỏ rồi, nhưng có một số việc vẫn khó lòng phòng bị, nàng hoài nghi không biết có phải gần đây trúng vận xui gì hay không."Loại chuyện này đều là tình cờ, nhưng mà ngươi muốn tới bái phật cũng được, chung quy cứ cầu cho an lòng."Phùng Thiên Linh rất thông cảm với hai nhóc kia, tuy rằng không bị gì, nhưng cứ giày vò như vậy sợ là người lớn cũng không chịu đựng nổi.Hai bé con thật đáng thương....Show thực tế đã chính thức bắt đầu, bất quá bởi vì đã đến nửa buổi chiều, các khách mời tuy rằng không đói bụng, nhưng bọn trẻ chịu không nổi, vì vậy tổ đạo diễn quyết định ăn cơm trước, rồi mới tiến hành hoạt động sau.Vì vậy Lạp Lệ Sa lại lần nữa ở trước mặt người xem khoe tài nghệ nấu nướng một phen, làm fan hâm mộ cảm thán không thôi, đã nhiều năm như vậy, Lạp giáo chủ vẫn như cũ lên ngồi phòng khách hù thất kinh phòng bếp, đánh thắng quyền sư giành được hạng nhất, còn có thể một mình trông nom con cái, quả thực là một thần tượng hoàn mỹ. Điểm mấu chốt nhất là, người ta thật sự có thể bay!Hai nhóc đi theo bên cạnh Lạp Lệ Sa, Như Lẫm mặt lạnh lùng nhìn cuốn sách Lạp Lệ Sa đưa cho nàng, Tiểu Thiên Tứ thì giống như đồ trang sức dính vào trên người Lạp Lệ Sa, mềm nhũn kêu: "Mami, Tứ Tứ có nặng không?""Không nặng, phải ăn nhiều một chút nữa." Lạp Lệ Sa thay nàng gắp thức ăn, các khán giả ngồi trước màn hình không ngừng hâm mộ.Dân mạng 1: Ta không biết nên hâm mộ đám nhóc có một mami ôn nhu khí phách như vậy, hay là nên hâm mộ Lạp giáo chủ có hai tiểu bảo bảo đáng yêu ngoan ngoãn moe kute như vậy.Dân mạng 2: Chỉ có ta tò mò tỷ tỷ rốt cuộc đang xem sách gì sao? Cơm cũng không ăn, đây là quên ăn quên ngủ luôn sao?Dân mạng 3: Chữ phía trên có ai thấy rõ ràng không? Có đại thần nào không ra giải thích một chút đi.Trên mạng hỏi thăm một vòng, lại không ai biết rốt cuộc là chữ gì, cũng không ai biết rốt cuộc là sách gì.Tiểu Thiên Tứ lùa hai miếng cơm, cuối cùng tự mình uống hai muỗng canh, sờ bụng một cái hỏi Lạp Lệ Sa: "Mami, Tứ Tứ đã nặng hơn chưa.""Để ta nhìn xem." Lạp Lệ Sa đưa tay bế Tiểu Thiên Tứ lên, tựa như ước lượng một phen, cuối cùng nghiêm túc nói với Tiểu Thiên Tứ: "Ừm... Vẫn không có nặng.""A, không muốn không muốn đâu." Tiểu Thiên Tứ tâm tình không vui bĩu môi: "Tứ Tứ lúc nào mới có thể lớn bằng tỷ tỷ a. Mẹ cũng khen tỷ tỷ là người lớn rồi. Tứ Tứ vẫn là con nít, không muốn không muốn đâu.""Ngu ngốc, chúng ta là sinh đôi." Tiểu Như Lẫm buông xuống sách trong tay, cầm đũa lên bình tĩnh liếc nhìn Tiểu Thiên Tứ: "Nếu không thể đem chỉ số thông minh đáng thương kia của ngươi tăng lên một ít, ngươi vĩnh viễn sẽ không lớn lên nổi.""Như Lẫm!" Lạp Lệ Sa đột nhiên lạnh mặt, nhìn Như Lẫm, hết sức nghiêm túc nói với nàng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ở trước mặt em nói em là ngu ngốc. Hơn nữa, nó còn nhỏ, con nói những thứ này nó có thể nghe hiểu sao?""Eh, mami..." Tiểu Thiên Tứ kéo ống tay áo Lạp Lệ Sa, nàng thật sự nghe không hiểu, nửa tỉnh nửa mê nhìn Lạp Lệ Sa: "Mami đừng hung dữ với tỷ tỷ.""Ngoan. Mami không hung dữ với tỷ tỷ." Lạp Lệ Sa ôm Tiểu Thiên Tứ vào trong ngực, tuy rằng Thiên Tứ so với trẻ em cùng lứa khác thông minh hiểu chuyện hơn một ít, nhưng so với Như Lẫm nhà mình, Thiên Tứ xem ra vẫn ngơ ngác hơn rất nhiều.Như Lẫm rất là thương hại nhìn Tiểu Thiên Tứ, ngu xuẩn như vậy sao lại là muội muội của nàng chứ? Đã bốn tuổi rồi còn không biết khinh công, các nàng thật sự là cùng một mẹ sinh sao? Muội muội sẽ không phải là nhặt được chứ."Mami, con biết vẽ tranh. Vẽ hoa nhỏ, để con vẽ cho xem."Tiểu Thiên Tứ từ trên đùi Lạp Lệ Sa vùng vẫy hai cái nhảy xuống, thân thủ này so với đứa trẻ bình thường đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà nàng vẫn tiếp tục nhận được ánh mắt ghét bỏ do tỷ tỷ Như Lẫm ném tới."Bạn nhỏ Như Lẫm, ta cần nói chuyện với con một chút." Lạp Lệ Sa thấy Tiểu Thiên Tứ đã chạy xa, nàng liền hết sức nghiêm túc nhìn Như Lẫm: "Ta biết con rất ghét bỏ muội muội đần, tuy rằng nhìn đích xác có chút ngây ngô, nhưng con không thể ở trước mặt nó nói những thứ này, làm như vậy tâm linh trẻ thơ của nó sẽ chịu thương tổn.""Ừm, giống như mami luôn luôn ghét bỏ Manh Manh di rất ngu, nhưng trước nay đều không nói trước mặt nàng đúng không." Tiểu Như Lẫm hướng về phía Lạp Lệ Sa hồn nhiên cười một tiếng, Lạc giáo chủ nhìn mà phát hoảng, lạnh giọng hỏi: "Lời này ai nói với con?""Manh Manh di nói với con." Như Lẫm cẩn thận nhớ lại một chút: "Nàng nói "Lẫm Lẫm a, con không thể đối với muội muội như vậy yo. Nó kỳ thực rất đáng yêu rất biết điều rất thông minh, chỉ là con không có phát hiện thôi. Giống như mami con trước kia gặp phải ta, tuy bất kể ta làm gì đều biểu hiện rất ngu, nhưng nàng trước nay đều không trực tiếp ghét bỏ ta, nàng luôn luôn khích lệ an ủi ta."."Như Lẫm buông tay, bất đắc dĩ nói với Lạp Lệ Sa: "Các người tại sao không thể làm cho muội muội trở nên thông minh hơn một chút? Mà cứ nhất định bắt con thay đổi quan điểm đối với nó?""..." Đây cũng không phải lần đầu tiên Lạp giáo chủ bị nhóc con nhà mình phản bác cho á khẩu không trả lời được.Trên mạng rầm rộ ——Dân mạng 1: A ha ha, Lạp của ta cũng có ngày hôm nay a. Tiểu Lẫm Lẫm tuyệt lắm, thật thích xem vẻ mặt tức giận lại hết cách của Giáo chủ.Dân mạng 2: Chòi má chòi má, Như Lẫm và Thiên Tứ mới bốn tuổi đúng không. Nghe nói Như Lẫm đã học được khinh công, không chỉ vậy còn đọc được chữ cổ biết làm thơ cổ, Như Lẫm a... Ngươi phải thông cảm muội muội một chút. Nó khả năng cưỡi tên lửa cũng không đuổi kịp ngươi.Dân mạng 3: Thiên Tứ mới bốn tuổi, biết vẽ tranh biết ca hát biết khiêu vũ, còn biết viết chữ biết đọc sách truyện, cái này đã rất nghịch thiên rồi. Như Lẫm a, ngươi không nên đối với muội muội yêu cầu quá cao, dù sao không phải tất cả mọi người đều là thiên tài loại "biếи ŧɦái" a.Dân mạng 4: Thương tiếc Tiểu Thiên Tứ, có một tỷ tỷ mạnh như vậy, sẽ không có ám ảnh tâm lý chứ.Dân mạng 5: Giáo chủ! Ngươi nói đi, có phải ngươi trộm mở hack cho Như Lẫm. Đều là nhóc con của ngươi, tại sao chênh lệch lớn như vậy?Tin tức trên mạng tuy rằng rất hỗn loạn, nhưng đều là ôn hòa, không có sặc mùi thuốc súng như bình xịt đối đãi Lạp Lệ Sa lúc mới xuất đạo, dẫu sao, thả hai bé con đáng yêu vào một chỗ, nhìn thôi đã rất bổ mắt, ai còn nhẫn tâm đi phun.Cứ như vậy, tuổi thơ của Như Lẫm một mực trôi qua dưới sự huấn luyện lặng lẽ của Lạp giáo chủ.Mà tuổi thơ của Tiểu Thiên Tứ thì trôi qua dưới đủ loại chê bai của tỷ tỷ, hồn nhiên chất phác lại vui vẻ thú vị.Giai đoạn thanh xuân kia, chính là thời gian hai chị em đâm chọt nhau hằng ngày.MC: "Có thể cùng mọi người chia sẻ một chút không, các ngươi bình thường sống chung với nhau thế nào?"Thiên Tứ: "Không có, một năm trước từ sau khi tỷ tỷ hoàn thành chương trình học trước thời hạn rồi đi đến Cổ Võ thế gia, cuộc sống thường ngày của ta và tỷ tỷ chỉ còn lại, ta ở trên ti vi trên mạng xem được tin tức của tỷ tỷ, không phải tay đánh mãnh hổ núi nam thì chính là chân đá giao long biển bắc, nghe nói gần đây còn giành được vị trí Đại đệ tử Cổ Võ."MC: "Nghe nói sau khi ngươi đến Cổ Võ, suốt một năm chưa từng gặp Thiên Tứ muội muội, một năm qua có thấy nhớ không?"Như Lẫm: "Có a, bất quá tuy không gặp muội muội, nhưng tin tức liên quan tới muội muội ta vẫn luôn quan tâm. Mấy ngày trước còn mở triển lãm tranh cái gì đó, còn có tranh tài vũ điệu cái gì đó, tham gia ca hát tài năng mới cái gì đó, kỳ thực muội muội không phải thật sự ngốc, chỉ là hứng thú yêu thích quá rộng rãi, nếu có thể tập trung chú ý chuyên môn vào một thứ, nó vẫn có thể làm ra chút thành tựu."MC mỉm cười, lại mỉm cười, căng mặt duy trì mỉm cười: "Vậy ngài có biết nàng được quốc họa đại sư khen là quốc họa thánh tài ngàn năm một thuở hay không.""Hả? Ngươi nói là bức tranh chim bay nó vẽ?"MC kích động gật đầu: "Đúng vậy.""À, bức kia a. Đó là ta vẽ khi còn bé, treo ở thư phòng ngay trong nhà. Muội muội nói sau khi ta đi, nó ở nhà một mình quá nhàm chán, ta liền để cho nó vẽ mô phỏng theo tranh của ta, có thể bắt chước được bảy tám phần thì mang nó vào Cổ Võ chơi. Không ngờ còn chưa được năm phần công lực thì đã bị đại sư gì đó lừa gạt đi mở triển lãm, thật không biết nên nói thế nào.""..." MC Mục Lăng hoàn toàn không giữ vững mỉm cười được nữa.Tạm biệt! Phỏng vấn này ta không làm nữa, cả nhà các ngươi có ác ý rất sâu đậm với ta!——— CHÍNH VĂN HOÀN ———┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴P/s: còn 1 phiên ngoại nhỏ.
loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Giáo Chủ trọng sinh
- Chương 2: Kỳ ngộ tới
- Chương 3: Sở trường đặc biệt
- Chương 4: Phục thù
- Chương 5: Lựa chọn của Giáo Chủ
- Chương 6: Thi tuyển bắt đầu
- Chương 7: Tổ hợp ngốc nghếch
- Chương 8: Giáo Chủ triển thân thủ
- Chương 9: Giáo Chủ kể khổ
- Chương 10: Biết được chân tướng
- Chương 11: Cố vấn bí mật
- Chương 12: Nói thật cũng không ai tin
- Chương 13: Kỹ năng mới của Giáo Chủ
- Chương 14: Các loại ảo giác
- Chương 15: Thói quen mặt đau
- Chương 16: Võ lâm không còn tồn tại
- Chương 17: Nguy cơ ẩn giấu
- Chương 18: Dò xét lẫn nhau
- Chương 19: Quan tâm đến từ Ảnh Hậu
- Chương 20: Nghi hoặc của Phác tổng
- Chương 21: Ăn miếng trả miếng
- Chương 22: Tương kế tựu kế
- Chương 23: Chân tướng tàn nhẫn
- Phiên ngoại 1: Lạp Lệ Sa ở một thế giới khác
- Chương 24: Không cưới hà cớ gì tán
- Chương 25: Người xưa cố vật
- Chương 26: Phác Thái Anh ngạo kiều
- Chương 27: Đau không muốn sống
- Chương 28: Giáo chủ ngay thẳng.
- Chương 29: Đưa ngươi đi quay phim heo
- Phiên ngoại 2: Lạp Lệ Sa ở Ma giáo
- Chương 30: Bỏ qua điện thoại của Ảnh hậu
- Chương 31: Giáo chủ oan ức
- Chương 32: Thanh mai trở lại rồi
- Phiên ngoại 3: Đường đến Hán Vũ Thành
- Chương 33: Lời hứa của Giáo chủ
- Chương 34: Đồng minh của Giáo chủ
- Chương 35: Kẻ dây dưa
- Phiên ngoại 4: Tuyên Dương công chúa
- Chương 36: Xin hỏi có thể ký tên cho ta không
- Chương 37: Ta đã có vợ rồi
- Chương 38: Trái tim nhỏ bé bể đầy đất
- Chương 39: Ta có phải là bị bệnh hay không
- Chương 40: Cái này sợ là bệnh nan y
- Chương 41: Đáng đời ngươi gặp báo ứng
- Chương 42: Dần dần sáng tỏ
- Chương 43: Oán khí ngất trời
- Chương 44: Vai diễn này độ khó quá cao
- Chương 45: Ta là bay vào
- Chương 46: Buổi tối tới tìm ta
- Chương 47: Biến tướng tú ân ái
- Chương 48: Kết cục của nhân sĩ xuyên không
- Chương 49: Giáo chủ tức giận
- Chương 50: Giáo chủ hôn mê
- Phiên ngoại 5: Ngươi rốt cuộc là người nào
- Chương 51: Lần này lý giải không có lỗ hổng
- Phiên ngoại 6: Ngươi muốn cùng ta trở về không?
- Phiên ngoại 7: Trong lòng không còn ngươi nữa.
- Chương 52: Giáo đồ không giống nhau
- Chương 53: Giáo chủ leo cây nhìn phu nhân
- Chương 54: Bị đánh cũng không thua thiệt
- Chương 55: Ảnh hậu lật lọng
- Chương 56: Ngoài ý muốn mất đi tử cổ
- Chương 57: Từ đại ca trở về nước
- Chương 58: Show tiết mục
- Chương 59: Từ ảnh đế trở về
- Chương 60: Giáo chủ lộ tẩy
- Chương 61: Liên lạc Cổ Võ thế gia
- Chương 62: Niềm vui ngoài ý muốn
- Chương 63: Võ học kỳ tài
- Chương 64: Lòng như mũi tên
- Chương 65: Giáo chủ xuất hiện
- Chương 66: Giáo chủ hủy hợp đồng
- Chương 67: Phác đại ca đáng thương
- Chương 68: Ta thật sự rất yêu rất yêu ngươi
- Chương 69: Không muốn rời khỏi tầm mắt ngươi.
- Chương 70: Đắp chăn nói chuyện phiếm
- Chương 71: Hàn Dục vả mặt tất cả dân mạng
- Chương 72: Hàn Dục tự mình bôi đen
- Chương 73: Show thực tế cỡ bự
- Chương 74: Từ Hạo gia nhập show thực tế
- Chương 75: Đây không phải là ôm bắp đùi
- Chương 76: Giáo chủ đối chiến đại sư huynh Cổ Võ
- Chương 77: Sói xám và cừu bông
- Chương 78: Phác Thái Anh thay đổi
- Chương 79: Giáo chủ lấy một chọi năm
- Chương 80: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 81: Tìm được bảo bối
- Chương 82: Dần dần sáng tỏ
- Chương 83: Giáo chủ đang mở mang trí tuệ
- Chương 84: Phu nhân nói cái gì chính là cái đó
- Chương 85: Phác Thái Anh ủy khuất
- Chương 86: Phế đi Trịnh Húc
- Chương 87: Bắt đầu tranh tài
- Chương 88: Giáo chủ chiến thắng
- Chương 89: Phác đại ca hỏi thăm
- Chương 90: Từ Hạo bực bội
- Chương 91: Ám ảnh tâm lý của nhóc mập
- Chương 92: Thay đổi cộng sự
- Chương 93: Đột nhiên gọi mẹ
- Chương 94: Tiểu Giang độc thân vui vẻ làm mẹ
- Chương 95: Lạp giáo chủ tráng lá gan
- Chương 96: Show thực tế kết thúc
- Chương 97: Giáo chủ đào hố ca ca
- Chương 98: Gặp ở cục dân chính
- Chương 99: Bổn tọa không đi dạo kỹ viện
- Chương 100: Ngọt bùi cay đắng
- Chương 101: Giáo chủ chấp chưởng Cổ Võ
- Chương 102: Ta vẫn còn là đứa nhỏ
- Chương 103: Nơi này không yên ổn
- Chương 104: Trong lòng biết rõ
- Chương 105: Giáo chủ muốn hôn bị cự tuyệt
- Chương 106: Nhập vai quá sâu
- Chương 107: Hiện tại có hôn rồi
- Chương 108: Nữ minh tinh Lạp Lệ Sa ngoài ý muốn bỏ mạng
- Chương 109: Vào sâu tổ chức nghiên cứu
- Chương 110: Ngồi chờ Cố Tầm Tuyết
- Chương 111: Độc thân cẩu nổi dậy
- Chương 112: Hỏa thiêu tổ nghiên cứu
- Chương 113: Ký giả phiền não
- Chương 114: Ảnh hậu phản công
- Chương 115: Giáo chủ bị giục có em bé
- Chương 116: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 117: Nơi này ta quen thuộc nhất
- Chương 118: Hình và video
- Chương 119: Hôm nay giáo chủ rất cơ trí
- Chương 120: Giáo chủ ăn cơm chùa
- Chương 121: Về nhà thêm đùi gà
- Chương 122: Nhét cho ngươi lượng lớn thức ăn chó
- Chương 123: Bỗng dưng thành vai phụ
- Chương 124: Giáo chủ không coi ai ra gì
- Chương 125: Ngươi nhìn mà làm đi
- Chương 126: Trương Dĩ Vân mất tích
- Chương 127: Hậu tri hậu giác
- Chương 128: Chúng ta tiếp tục yêu nhau được không
- Chương 129: Giáo chủ hủy hình tượng rồi
- Chương 130: Giáo chủ biểu diễn mong muốn cầu sinh
- Chương 131: Giáo chủ một lần nữa thốt ra lời nói thật
- Chương 132: Hoàn toàn lĩnh cơm hộp
- Chương 133: Không có trở ngại nào không qua được
- Chương 134: Kết thúc quay phim
- Chương 135: Đầu tiên loại bỏ Phác Thái Anh
- Chương 136: Bão táp lại sắp tới
- Chương 137: Trừng phạt dành cho người thất bại
- Chương 138: Chúng ta kết hôn hơn một năm rồi
- Chương 139: Chúng ta không giống nhau
- Chương 140: Cầu hôn thành công
- Chương 141: Giáo chủ thay đổi chủ ý
- Chương 142: Nhóc con ra đời
- Chương 143: Tiểu đáng thương chịu ủy khuất
- Chương 144: Cuộc sống hốt bạc của Phác đại ca.
- Chương 145: Như Lẫm nghịch thiên
- Phiên ngoại 8: Tiểu Như Lẫm và Tiểu Thiên Tứ