Chương 65: Chúng ta bắt đầu lại nha.
Diệp Đồng quay đầu nhìn cô, hai mắt đối diện, Lâm Túc giống như bình thường thản nhiên, Diệp Đồng phát hiện Lâm Túc đã xóa đi vẻ lãnh đạm bình thường, khẽ mím môi mang thêm vẻ khẩn trương.
"Có gì sau này hẵng nói, đã trễ rồi đi tắm đi." Lâm Túc gần như theo bản năng nói: "Được, vậy tắm xong rồi nói." Nói nhanh như vậy vì cô rất sợ giây tiếp theo Diệp Đồng đổi ý, Diệp Đồng buồn cười nhìn người kia, chưa kịp đồng ý cũng không từ chối mà dẫn người kia đi đến phòng khách đầu bên kia. Lầu 3 chỉ có 3 phòng, phòng ngủ chính và phòng khách cách nhau một bức tường, phòng khách đã lâu không có người ở, nhưng được mẹ Diệp cẩn thận dọn dẹp qua, Lâm Túc vừa vào cửa mùi Uất kim thơm ngát phả vào mặt. Trước tiên, Lâm Túc quan sát xung quanh vài lần, lắp đặt thiết bị theo phong cách hiện đại, đồ dùng trong phòng bố trí vô cùng đơn giản, giữa phòng có một chiếc giường lớn bên cạnh hai tủ đầu giường, có phòng treo đồ và phòng tắm độc lập. "Áo ngủ và đồ rửa mặt mẹ em đều chuẩn bị cho chị rồi, biết chị có bệnh sạch sẽ, chuẩn bị cho chị đồ lót đều chưa dùng, tắm rửa xong đồ thay ra bỏ vào máy giặt giặt, sáng mai có thể khô." Diệp Đồng vừa nhẹ giọng dặn dò vừa cúi người ôm quần áo ở trên giường nhét vào tay Lâm Túc: "Chị còn thiếu gì thì nói cho em, em ở phòng kế bên." Mẹ Diệp rất chu đáo nên chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc không có nhu cầu khác nên trở về phòng tắm, Lâm Túc thầm nghĩ sau khi tắm xong có thể nói chuyện với Diệp Đồng, hơn nữa phòng Diệp Đồng ở kế bên.. Hôm nay từ sáng sớm đến tối đều lái xe, về đến nhà lại bị Lâm Túc 'hành hạ', cả thể xác và tinh thần Diệp Đồng đều mệt mỏi, phải dành thời gian dài để tắm rửa cho thoải mái, không muốn làm gì nữa, để cho đại não thư giãn, thoải mái đến suýt chút nữa ngủ quên. Ngâm người thoải mái rồi, Diệp Đồng từ bồn tắm đứng lên bước ra ngoài, dùng khăn lau nước trên người mặc áo ngủ vào, cô mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, ánh mắt lơ đãng quét qua Lâm Túc đang dựa lên giường, tay khép vạt áo nhất thời ngừng lại. "Em không khóa cửa." Lâm Túc quay đầu nhìn về phía Diệp Đồng: "Chị liền vào." Áo ngủ trên người Diệp Đồng hơi rộng, không giấu được cảnh đẹp bên trong, ánh mắt Lâm Túc từ gương mặt Diệp Đồng quét xuống, da thịt trắng noãn lộ ra bởi vì vừa tắm xong đỏ lên, vạt áo ngủ hơi mở rộng, tầm mắt Lâm Túc lại dừng ở đường cong xương quai xanh tinh xảo vài giây, thu hồi tầm mắt, sau đó đảo khách thành chủ, xốc chăn bên cạnh ra dấu với Diệp Đồng. "Chị chiếm giường của em còn muốn cùng em đốt đèn trò chuyện đêm khuya?" Diệp Đồng không nhanh không chậm buộc chặt vạt áo bên eo, cũng không đi tới, cả người dựa lên vách tường, khoanh tay. Lâm Túc: "Chị nhận giường." "Sao em không biết chị còn có thói quen nhận giường nhỉ?" Diệp Đồng thản nhiên. "Sau này dưỡng thành." "Không thể nào." Diệp Đồng trực tiếp dùng ba chữ chặn lời Lâm Túc. Hai người hiểu rõ thói quen đối phương, mặc kệ nói rõ lí do cũng sẽ bị một câu nói vạch trần, Lâm Túc ở trong lòng khẽ thở dài một cái. "Chị muốn cùng em tâm sự." Đây mới là mục đích cuối cùng, Lâm Túc từ xa ngàn dặm đuổi theo chính là muốn đem lời nói rõ ràng, cởi bỏ hiểu lầm khúc mắc. Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, Diệp Đồng đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô. "Tâm sự cái gì?" Lâm Túc: "Tâm sự những chuyện em muốn biết." "Vì sao bây giờ mới đến nói?" Diệp Đồng nhìn mắt Lâm Túc sáng như đuốc. "Bởi vì có lo lắng." "Nên 3 năm không tới tìm em?" Lâm Túc thoáng trầm mặc, đầu ngón tay nắm chặt chăn dưới người, khóe mắt mơ hồ đỏ lên, Diệp Đồng thấy người kia như vậy trong lòng nhanh chóng nổi lên cảm giác phiền muộn, đi tới bên giường, vén chăn lên, nằm gần mép giường. "Nép qua một bên." Giọng Diệp Đồng không tốt lắm nhưng có định đuổi Lâm Túc ra khỏi phòng, Lâm Túc nghe lời nhích người nằm qua mép bên kia, vị trí hai người nằm cách nhau một khoảng lớn, ở giữa có thể nằm ít nhất 3 người. Trước đây khi chiến tranh lạnh, hai người đều ngủ như vậy, Diệp Đồng ngủ một bên, Lâm Túc ngủ một bên, ở giữa giường cách nhau một vạn năm ánh sáng, từ ăn cạnh nằm kề đến đồng sàng dị mộng, buồn cười là ngày hôm sau hai người còn cho rằng đối phương không sao rồi như bình thường đi làm, khi đó Diệp Đồng giận dỗi không cho cô đụng, vừa đụng sẽ cắn người, thức dậy phát hiện bị ôm cũng sẽ cắn cô. Suy nghĩ, Lâm Túc nhìn lưng Diệp Đồng, khóe mắt càng đỏ lên, cô nhích người sát đến người nằm kia, tay vừa ôm eo Diệp Đồng liền bị gỡ ra, không buông cứ sáp tới, mu bàn tay chợt bị đau... Diệp Đồng tức giận, xoay người kéo cánh tay Lâm Túc, há miệng hung hăng cắn, cắn xong còn chưa hết giận, vừa duỗi chân muốn đạp Lâm Túc xuống giường lại bị Lâm Túc đi trước một bước ôm chặt. "Lâm Túc!" Diệp Đồng cảm giác lý trí của mình sắp bị Lâm Túc bào mòn bức điên rồi. "Nhỏ giọng thôi." Lâm Túc nhỏ giọng nói: "Ba mẹ em ở dưới." Diệp Đồng tức cũng không được, vội vàng thở hổn hển mấy hơi, mím chặt môi sau đó bình tĩnh lại, cô đẩy Lâm Túc một cái. "Buông tay, nép qua một bên." Lâm Túc đặt cằm lên trán Diệp Đồng: "Chị muốn ôm em ngủ." Giọng Diệp Đồng lạnh xuống vài phần: "Không phải chị kiên cường lắm sao?" "Ừ." Lâm Túc nhỏ giọng nói: "Chỉ là với một mình em..." Đừng lại sau đó nói tiếp: "Tuy rằng 3 năm không tìm em nhưng chị vẫn luôn bên cạnh em, chưa từng rời đi, về phần tại sao không tới tìm em giải thích... là lỗi của chị, chị nghĩ em rời khỏi chị sẽ bắt đầu cuộc sống mới..." "Được rồi, đừng nói nữa." Diệp Đồng kéo vạt áo Lâm Túc ngăn cản người kia, Lâm Túc cũng dừng lại không nói nữa: "Em mệt, ngày mai còn phải dậy sớm, những lời kia để sau này hãy nói." Lâm Túc giơ tay xoa mặt Diệp Đồng, giúp Diệp Đồng vén lọn tóc dài rũ xuống mặt ra sau tai, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, chỉ cần lộ ra một chút cảm xúc cũng sẽ bị đối phương bắt được, Diệp Đồng tự nhận là đủ bình tĩnh, đủ trấn định, nhưng khi đôi tay mang theo sự lạnh lẽo của Lâm Túc nhẹ nhàng xẹt qua da thịt, tinh thần cô liền bị trấn động mạnh, nhưng không có hành động tránh né cũng không có bất kì hành động đáp lại nào, chỉ là nhíu mày, bàn tay buông xuống bên người không tự chủ nắm chặt lại. "Diệp Đồng." Lâm Túc khẽ nói: "Chúng ta bắt đầu lại đi." Thời gian một phút vô số ý niệm hiện lên trong đầu, Diệp Đồng bình tĩnh nhìn Lâm Túc vài giây, nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia. Diệp Đồng bị Lâm Túc ôm đến thở không nổi, hai người dán chặt vào nhau, cô đẩy Lâm Túc, vươn tay tắt đèn ở tủ đầu giường để không nhìn thấy gương mặt vừa yêu vừa hận kia. Căn phòng rơi vào bóng tối. Yên lặng không tiếng động. Hai người đều không nói gì thêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở đồng thời cảm nhận mùi hương trên người đối phương, qua thật lâu ai cũng không động, lâu đến nỗi Lâm Túc cho rằng Diệp Đồng đã ngủ. "Chuyện này quá nhanh." Giọng đã dịu dàng trở lại, tiến vào tai Lâm Túc: "Cho em chút thời gian." Chí ít bây giờ là không thể. Tuy rằng thường xuyên tức Lâm Túc vịt chết mạnh miệng, một lần lừa gạt là gạt suốt 3 năm mới thẳng thắn, trong thời gian này ở sau lưng cô âm thầm trả giá lại chưa bao giờ ở ngoài miệng nói một câu, nhưng khi thật sự tới mở rộng lòng, Diệp Đồng và Lâm Túc giằng co không ít, cô ôm tâm trạng chần chờ, cô lo lắng cái miệng kia không cạy mở được cuối cùng phải tự mình đến mở, thế nhưng giải thích xong sau đó hai người nên ở chung thế nào? Phá vỡ lớp kính thật sự có thể tái hợp? Chẳng may một ngày kia gặp phải cùng một mâu thuẫn nên làm gì, giải quyết thế nào bây giờ? Năm nay Lâm Túc đã hơn 30, cô cũng gần 30, hai người cũng không còn trẻ, đã trải qua không ít chuyện, còn hăng hái tiến lên thế nào, liều lĩnh lần nữa vứt bỏ tầng tầng lớp lớp cố kỵ? Giằng co hồi lâu, Diệp Đồng vốn mệt người bây giờ cả đầu cũng đau, tâm càng thêm mệt, nói xong câu nói kia cũng không quan tâm phản ứng của Lâm Túc là gì, nhắm mắt ở trong lòng Lâm Túc chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này không an ổn, Diệp Đồng thỉnh thoảng sẽ mơ về những năm trước, mơ thấy năm đó Lâm Túc từng bước từng bước chiếm đóng lòng cô, làm cho cô si mê đến giờ không có cách nào tự kiềm chế. Thời gian dần trôi qua. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói lọi xuyên qua khe hở cửa sổ và rèm che chiếu sáng cả căn phòng, cũng chiếu sáng hai người ở trên giường lớn ôm nhau ngủ, gương mặt nhu hòa thanh lệ cũng dần dần tỉnh giấc, vừa đến 6 giờ sinh vật đúng giờ như Diệp Đồng tự nhiên thức. Diệp Đồng mở mắt, trong mắt vẫn còn buồn ngủ, lim dim, cảm giác bản thân rơi vào một vòng ôm ấm áp mềm mại, theo đó là một nụ hôn đặt lên trán, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ: "Chào buổi sáng." Cuối cùng cũng được như ý nguyện, tâm trạng Lâm Túc cực kỳ sung sướng, Diệp Đồng nửa tỉnh nửa mê, cô vén chăn xuống giường, không hề dây dưa, trở về phòng rửa mặt. Tối hôm qua mẹ Diệp đã nói với Lâm Túc, hôm nay sau khi ăn sáng xong sẽ đi một chuyến qua nhà dì Diệp, xem bạn trai Phỉ Phỉ, mẹ Diệp cũng nói đều là người một nhà không cần câu nệ. Lâm Túc gặp người thân của Diệp Đồng không khỏi có chút khẩn trương. Cô rửa mặt xong xuống lầu, nhìn thấy ba mẹ Diệp đã ngồi ở bàn ăn, Diệp Đồng vẫn chưa xuống, mẹ Diệp thấy Lâm Túc liền nhiệt tình đón cô đến ăn sáng, Lâm Túc ngồi xuống, mẹ Diệp cười ha ha hỏi: "Lâm tiểu thư, tối hôm qua ngủ ngon không?" Lúc mẹ Diệp hỏi trùng hợp Diệp Đồng từ trên lầu đi xuống, Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc cười động lòng người cũng nghe Lâm Túc trả lời: "Rất ngon, rất thoải mái, giống như nhà của mình vậy." Coi cô như đứa trẻ ôm vào lòng cả đêm ngủ không ngon à? Lâm Túc ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, dù chỉ là ăn cháo cũng không giấu được sự ưu nhã, đồng thời nhìn tới với ánh mắt dịu dàng đầy ý cười, Diệp Đồng cũng không cho Lâm Túc mặt mũi, sau khi trải qua đêm hôm qua, cô nhìn Lâm Túc chỗ nào cũng không vừa mắt. Ba mẹ Diệp ăn xong trước, dặn dò Diệp Đồng nhanh tới nhà dì. Ăn xong cháo, chuẩn bị xuất phát, Diệp Đồng mở cửa sau đó đứng ở cạnh cửa nhìn Lâm Túc thay giày, mặt mỉm cười làm tư thế mời. "Mời, Lâm tiểu thư." Tư thế này giống mời đại thần đi, Lâm Túc cong khóe môi: "Diệp tiểu thư, em đừng không vui, là mẹ em để người ta đi nha." Nụ cười trên mặt Diệp Đồng nhanh chóng biến mất, nghĩ tới mẹ mình nhiệt thái quá, nhất thời nghẹn lời, tối qua cô tự mình đào hố chôn mình, nếu không phải bị mẹ phát hiện Lâm Túc tồn tại, sợ quá không chọn lời liền nói thành dẫn tổng tài LT về nhà.... Nhà dì Diệp không phải quá xa, cũng ở trong tiểu khu này, đi bộ 10 phút liền đến nên không lái xe. Nhưng đi dọc con đường này người cùng Diệp Đồng chào hỏi quả thực quá nhiều, đi chưa được mấy bước liền gặp một người quen, mà nghe ra rất quen thuộc, Lâm Túc nghe Diệp Đồng gọi một đống ông chú bà dì... Chặng đường 10 phút, bởi vì cùng họ hàng trò truyện chốc lát trở thành nửa tiếng, sau khi cô bảy bà tám của Diệp Đồng đi rồi, Lâm Túc yếu ớt hỏi: "Họ hàng nhà em thật nhiều." Diệp Đồng gật đầu, chỉ về phía trước: "Con đường này đều là họ hàng của em." "..." Không phải đùa giỡn, thật sự là quan hệ họ hàng thân thích. Đi đến cửa nhà dì Diệp, đó là một biệt thự nhỏ hai tầng, người ra người vào rất náo nhiệt, Lâm Túc vừa nhìn liền bị cảnh long trọng này dọa, ngược lại Diệp Đồng tập mãi thành thói quen, cùng họ chào hỏi. Con gái Dì Diệp nghe chị họ tới, cô kéo bạn trai đi ra đón, bạn trai cô nhìn thấy Lâm Túc và Diệp Đồng liền biến sắc, nghẹn nửa ngày mới chào hỏi: "Lâm tổng, Diệp tổng." ------Hết chương 65-----
"Có gì sau này hẵng nói, đã trễ rồi đi tắm đi." Lâm Túc gần như theo bản năng nói: "Được, vậy tắm xong rồi nói." Nói nhanh như vậy vì cô rất sợ giây tiếp theo Diệp Đồng đổi ý, Diệp Đồng buồn cười nhìn người kia, chưa kịp đồng ý cũng không từ chối mà dẫn người kia đi đến phòng khách đầu bên kia. Lầu 3 chỉ có 3 phòng, phòng ngủ chính và phòng khách cách nhau một bức tường, phòng khách đã lâu không có người ở, nhưng được mẹ Diệp cẩn thận dọn dẹp qua, Lâm Túc vừa vào cửa mùi Uất kim thơm ngát phả vào mặt. Trước tiên, Lâm Túc quan sát xung quanh vài lần, lắp đặt thiết bị theo phong cách hiện đại, đồ dùng trong phòng bố trí vô cùng đơn giản, giữa phòng có một chiếc giường lớn bên cạnh hai tủ đầu giường, có phòng treo đồ và phòng tắm độc lập. "Áo ngủ và đồ rửa mặt mẹ em đều chuẩn bị cho chị rồi, biết chị có bệnh sạch sẽ, chuẩn bị cho chị đồ lót đều chưa dùng, tắm rửa xong đồ thay ra bỏ vào máy giặt giặt, sáng mai có thể khô." Diệp Đồng vừa nhẹ giọng dặn dò vừa cúi người ôm quần áo ở trên giường nhét vào tay Lâm Túc: "Chị còn thiếu gì thì nói cho em, em ở phòng kế bên." Mẹ Diệp rất chu đáo nên chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc không có nhu cầu khác nên trở về phòng tắm, Lâm Túc thầm nghĩ sau khi tắm xong có thể nói chuyện với Diệp Đồng, hơn nữa phòng Diệp Đồng ở kế bên.. Hôm nay từ sáng sớm đến tối đều lái xe, về đến nhà lại bị Lâm Túc 'hành hạ', cả thể xác và tinh thần Diệp Đồng đều mệt mỏi, phải dành thời gian dài để tắm rửa cho thoải mái, không muốn làm gì nữa, để cho đại não thư giãn, thoải mái đến suýt chút nữa ngủ quên. Ngâm người thoải mái rồi, Diệp Đồng từ bồn tắm đứng lên bước ra ngoài, dùng khăn lau nước trên người mặc áo ngủ vào, cô mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, ánh mắt lơ đãng quét qua Lâm Túc đang dựa lên giường, tay khép vạt áo nhất thời ngừng lại. "Em không khóa cửa." Lâm Túc quay đầu nhìn về phía Diệp Đồng: "Chị liền vào." Áo ngủ trên người Diệp Đồng hơi rộng, không giấu được cảnh đẹp bên trong, ánh mắt Lâm Túc từ gương mặt Diệp Đồng quét xuống, da thịt trắng noãn lộ ra bởi vì vừa tắm xong đỏ lên, vạt áo ngủ hơi mở rộng, tầm mắt Lâm Túc lại dừng ở đường cong xương quai xanh tinh xảo vài giây, thu hồi tầm mắt, sau đó đảo khách thành chủ, xốc chăn bên cạnh ra dấu với Diệp Đồng. "Chị chiếm giường của em còn muốn cùng em đốt đèn trò chuyện đêm khuya?" Diệp Đồng không nhanh không chậm buộc chặt vạt áo bên eo, cũng không đi tới, cả người dựa lên vách tường, khoanh tay. Lâm Túc: "Chị nhận giường." "Sao em không biết chị còn có thói quen nhận giường nhỉ?" Diệp Đồng thản nhiên. "Sau này dưỡng thành." "Không thể nào." Diệp Đồng trực tiếp dùng ba chữ chặn lời Lâm Túc. Hai người hiểu rõ thói quen đối phương, mặc kệ nói rõ lí do cũng sẽ bị một câu nói vạch trần, Lâm Túc ở trong lòng khẽ thở dài một cái. "Chị muốn cùng em tâm sự." Đây mới là mục đích cuối cùng, Lâm Túc từ xa ngàn dặm đuổi theo chính là muốn đem lời nói rõ ràng, cởi bỏ hiểu lầm khúc mắc. Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, Diệp Đồng đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô. "Tâm sự cái gì?" Lâm Túc: "Tâm sự những chuyện em muốn biết." "Vì sao bây giờ mới đến nói?" Diệp Đồng nhìn mắt Lâm Túc sáng như đuốc. "Bởi vì có lo lắng." "Nên 3 năm không tới tìm em?" Lâm Túc thoáng trầm mặc, đầu ngón tay nắm chặt chăn dưới người, khóe mắt mơ hồ đỏ lên, Diệp Đồng thấy người kia như vậy trong lòng nhanh chóng nổi lên cảm giác phiền muộn, đi tới bên giường, vén chăn lên, nằm gần mép giường. "Nép qua một bên." Giọng Diệp Đồng không tốt lắm nhưng có định đuổi Lâm Túc ra khỏi phòng, Lâm Túc nghe lời nhích người nằm qua mép bên kia, vị trí hai người nằm cách nhau một khoảng lớn, ở giữa có thể nằm ít nhất 3 người. Trước đây khi chiến tranh lạnh, hai người đều ngủ như vậy, Diệp Đồng ngủ một bên, Lâm Túc ngủ một bên, ở giữa giường cách nhau một vạn năm ánh sáng, từ ăn cạnh nằm kề đến đồng sàng dị mộng, buồn cười là ngày hôm sau hai người còn cho rằng đối phương không sao rồi như bình thường đi làm, khi đó Diệp Đồng giận dỗi không cho cô đụng, vừa đụng sẽ cắn người, thức dậy phát hiện bị ôm cũng sẽ cắn cô. Suy nghĩ, Lâm Túc nhìn lưng Diệp Đồng, khóe mắt càng đỏ lên, cô nhích người sát đến người nằm kia, tay vừa ôm eo Diệp Đồng liền bị gỡ ra, không buông cứ sáp tới, mu bàn tay chợt bị đau... Diệp Đồng tức giận, xoay người kéo cánh tay Lâm Túc, há miệng hung hăng cắn, cắn xong còn chưa hết giận, vừa duỗi chân muốn đạp Lâm Túc xuống giường lại bị Lâm Túc đi trước một bước ôm chặt. "Lâm Túc!" Diệp Đồng cảm giác lý trí của mình sắp bị Lâm Túc bào mòn bức điên rồi. "Nhỏ giọng thôi." Lâm Túc nhỏ giọng nói: "Ba mẹ em ở dưới." Diệp Đồng tức cũng không được, vội vàng thở hổn hển mấy hơi, mím chặt môi sau đó bình tĩnh lại, cô đẩy Lâm Túc một cái. "Buông tay, nép qua một bên." Lâm Túc đặt cằm lên trán Diệp Đồng: "Chị muốn ôm em ngủ." Giọng Diệp Đồng lạnh xuống vài phần: "Không phải chị kiên cường lắm sao?" "Ừ." Lâm Túc nhỏ giọng nói: "Chỉ là với một mình em..." Đừng lại sau đó nói tiếp: "Tuy rằng 3 năm không tìm em nhưng chị vẫn luôn bên cạnh em, chưa từng rời đi, về phần tại sao không tới tìm em giải thích... là lỗi của chị, chị nghĩ em rời khỏi chị sẽ bắt đầu cuộc sống mới..." "Được rồi, đừng nói nữa." Diệp Đồng kéo vạt áo Lâm Túc ngăn cản người kia, Lâm Túc cũng dừng lại không nói nữa: "Em mệt, ngày mai còn phải dậy sớm, những lời kia để sau này hãy nói." Lâm Túc giơ tay xoa mặt Diệp Đồng, giúp Diệp Đồng vén lọn tóc dài rũ xuống mặt ra sau tai, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, chỉ cần lộ ra một chút cảm xúc cũng sẽ bị đối phương bắt được, Diệp Đồng tự nhận là đủ bình tĩnh, đủ trấn định, nhưng khi đôi tay mang theo sự lạnh lẽo của Lâm Túc nhẹ nhàng xẹt qua da thịt, tinh thần cô liền bị trấn động mạnh, nhưng không có hành động tránh né cũng không có bất kì hành động đáp lại nào, chỉ là nhíu mày, bàn tay buông xuống bên người không tự chủ nắm chặt lại. "Diệp Đồng." Lâm Túc khẽ nói: "Chúng ta bắt đầu lại đi." Thời gian một phút vô số ý niệm hiện lên trong đầu, Diệp Đồng bình tĩnh nhìn Lâm Túc vài giây, nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia. Diệp Đồng bị Lâm Túc ôm đến thở không nổi, hai người dán chặt vào nhau, cô đẩy Lâm Túc, vươn tay tắt đèn ở tủ đầu giường để không nhìn thấy gương mặt vừa yêu vừa hận kia. Căn phòng rơi vào bóng tối. Yên lặng không tiếng động. Hai người đều không nói gì thêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở đồng thời cảm nhận mùi hương trên người đối phương, qua thật lâu ai cũng không động, lâu đến nỗi Lâm Túc cho rằng Diệp Đồng đã ngủ. "Chuyện này quá nhanh." Giọng đã dịu dàng trở lại, tiến vào tai Lâm Túc: "Cho em chút thời gian." Chí ít bây giờ là không thể. Tuy rằng thường xuyên tức Lâm Túc vịt chết mạnh miệng, một lần lừa gạt là gạt suốt 3 năm mới thẳng thắn, trong thời gian này ở sau lưng cô âm thầm trả giá lại chưa bao giờ ở ngoài miệng nói một câu, nhưng khi thật sự tới mở rộng lòng, Diệp Đồng và Lâm Túc giằng co không ít, cô ôm tâm trạng chần chờ, cô lo lắng cái miệng kia không cạy mở được cuối cùng phải tự mình đến mở, thế nhưng giải thích xong sau đó hai người nên ở chung thế nào? Phá vỡ lớp kính thật sự có thể tái hợp? Chẳng may một ngày kia gặp phải cùng một mâu thuẫn nên làm gì, giải quyết thế nào bây giờ? Năm nay Lâm Túc đã hơn 30, cô cũng gần 30, hai người cũng không còn trẻ, đã trải qua không ít chuyện, còn hăng hái tiến lên thế nào, liều lĩnh lần nữa vứt bỏ tầng tầng lớp lớp cố kỵ? Giằng co hồi lâu, Diệp Đồng vốn mệt người bây giờ cả đầu cũng đau, tâm càng thêm mệt, nói xong câu nói kia cũng không quan tâm phản ứng của Lâm Túc là gì, nhắm mắt ở trong lòng Lâm Túc chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này không an ổn, Diệp Đồng thỉnh thoảng sẽ mơ về những năm trước, mơ thấy năm đó Lâm Túc từng bước từng bước chiếm đóng lòng cô, làm cho cô si mê đến giờ không có cách nào tự kiềm chế. Thời gian dần trôi qua. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói lọi xuyên qua khe hở cửa sổ và rèm che chiếu sáng cả căn phòng, cũng chiếu sáng hai người ở trên giường lớn ôm nhau ngủ, gương mặt nhu hòa thanh lệ cũng dần dần tỉnh giấc, vừa đến 6 giờ sinh vật đúng giờ như Diệp Đồng tự nhiên thức. Diệp Đồng mở mắt, trong mắt vẫn còn buồn ngủ, lim dim, cảm giác bản thân rơi vào một vòng ôm ấm áp mềm mại, theo đó là một nụ hôn đặt lên trán, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ: "Chào buổi sáng." Cuối cùng cũng được như ý nguyện, tâm trạng Lâm Túc cực kỳ sung sướng, Diệp Đồng nửa tỉnh nửa mê, cô vén chăn xuống giường, không hề dây dưa, trở về phòng rửa mặt. Tối hôm qua mẹ Diệp đã nói với Lâm Túc, hôm nay sau khi ăn sáng xong sẽ đi một chuyến qua nhà dì Diệp, xem bạn trai Phỉ Phỉ, mẹ Diệp cũng nói đều là người một nhà không cần câu nệ. Lâm Túc gặp người thân của Diệp Đồng không khỏi có chút khẩn trương. Cô rửa mặt xong xuống lầu, nhìn thấy ba mẹ Diệp đã ngồi ở bàn ăn, Diệp Đồng vẫn chưa xuống, mẹ Diệp thấy Lâm Túc liền nhiệt tình đón cô đến ăn sáng, Lâm Túc ngồi xuống, mẹ Diệp cười ha ha hỏi: "Lâm tiểu thư, tối hôm qua ngủ ngon không?" Lúc mẹ Diệp hỏi trùng hợp Diệp Đồng từ trên lầu đi xuống, Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc cười động lòng người cũng nghe Lâm Túc trả lời: "Rất ngon, rất thoải mái, giống như nhà của mình vậy." Coi cô như đứa trẻ ôm vào lòng cả đêm ngủ không ngon à? Lâm Túc ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, dù chỉ là ăn cháo cũng không giấu được sự ưu nhã, đồng thời nhìn tới với ánh mắt dịu dàng đầy ý cười, Diệp Đồng cũng không cho Lâm Túc mặt mũi, sau khi trải qua đêm hôm qua, cô nhìn Lâm Túc chỗ nào cũng không vừa mắt. Ba mẹ Diệp ăn xong trước, dặn dò Diệp Đồng nhanh tới nhà dì. Ăn xong cháo, chuẩn bị xuất phát, Diệp Đồng mở cửa sau đó đứng ở cạnh cửa nhìn Lâm Túc thay giày, mặt mỉm cười làm tư thế mời. "Mời, Lâm tiểu thư." Tư thế này giống mời đại thần đi, Lâm Túc cong khóe môi: "Diệp tiểu thư, em đừng không vui, là mẹ em để người ta đi nha." Nụ cười trên mặt Diệp Đồng nhanh chóng biến mất, nghĩ tới mẹ mình nhiệt thái quá, nhất thời nghẹn lời, tối qua cô tự mình đào hố chôn mình, nếu không phải bị mẹ phát hiện Lâm Túc tồn tại, sợ quá không chọn lời liền nói thành dẫn tổng tài LT về nhà.... Nhà dì Diệp không phải quá xa, cũng ở trong tiểu khu này, đi bộ 10 phút liền đến nên không lái xe. Nhưng đi dọc con đường này người cùng Diệp Đồng chào hỏi quả thực quá nhiều, đi chưa được mấy bước liền gặp một người quen, mà nghe ra rất quen thuộc, Lâm Túc nghe Diệp Đồng gọi một đống ông chú bà dì... Chặng đường 10 phút, bởi vì cùng họ hàng trò truyện chốc lát trở thành nửa tiếng, sau khi cô bảy bà tám của Diệp Đồng đi rồi, Lâm Túc yếu ớt hỏi: "Họ hàng nhà em thật nhiều." Diệp Đồng gật đầu, chỉ về phía trước: "Con đường này đều là họ hàng của em." "..." Không phải đùa giỡn, thật sự là quan hệ họ hàng thân thích. Đi đến cửa nhà dì Diệp, đó là một biệt thự nhỏ hai tầng, người ra người vào rất náo nhiệt, Lâm Túc vừa nhìn liền bị cảnh long trọng này dọa, ngược lại Diệp Đồng tập mãi thành thói quen, cùng họ chào hỏi. Con gái Dì Diệp nghe chị họ tới, cô kéo bạn trai đi ra đón, bạn trai cô nhìn thấy Lâm Túc và Diệp Đồng liền biến sắc, nghẹn nửa ngày mới chào hỏi: "Lâm tổng, Diệp tổng." ------Hết chương 65-----
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1: Người kia đã tới chưa?
- Thông báo nhỏ :)
- Chương 2: Tôi không khi dễ em
- Chương 3: Tổng tài phải ra tay.
- Chương 4: Em có muốn theo tôi về nhà không?
- Chương 5: Mỹ nhân kế của tổng tài.
- Chương 6: Chở tôi một đoạn đường?
- Chương 7: "Diệp tổng giám."
- Chương 8: "Em muốn tôi đi cùng em không?
- Chương 9: "Cậu nói xem mình cần cậu để làm gì?"
- Chương 10: "Đồng Đồng tiểu bảo bối."
- Chương 11: "Cục cưng, ghen rồi à?"
- Chương 12: "Em vẫn không lý giải cho tôi sao?"
- Chương 13: "Đồng Đồng, tay chị lạnh, huhu."
- Thông báo tạm thời.
- Chương 14: "Lâm Túc, buông tay!"
- Chương 15: "Chị chỉ muốn cùng em ngủ."
- Chương 16: "Lão bản, chúc mừng!"
- Chương 17: "Bá đạo tổng tài thì chính là bá đạo tổng tài."
- Chương 18: Khóe môi cô cong lên khẽ cười.
- Chương 19: "Không phục mời im cho."
- Chương 20: "Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi!"
- Chương 21: Hoa đào một đóa cũng bẻ.
- Chương 22: "Tôi muốn theo đuổi Diệp Đồng!"
- Chương 23: Không còn hơi ấm của em.
- Chương 24: Thật ngại quá lúc nào cũng bất cẩn.
- Chương 25: Chị có tình địch mới!
- Chương 26: Lại chọc tổng giám giận?
- Chương 27: Lâm Túc, tên lừa gạt!
- Chương 28: Say rượu cắn cáo già.
- Chương 29: Tổng giám vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu.
- Chương 30: Không tắm không được lên giường.
- Chương 31: Ai nhận thua là chó.
- Chương 32: "Cô muốn tìm tôi tính sổ?"
- Chương 33: Quá quen thuộc không tiện ra tay!
- Chương 34: Nhẹ dạ là bệnh.
- Chương 35: Rời xa bạn gái trước!
- Chương 36: Xấu hổ và tìm đường chết.
- Chương 37: Thỏa thích phát huy kỹ năng trêu chọc (mấy cô em) gái.
- Chương 38: Tình địch ra sức !
- Chương 39: Bị từ chối rồi!
- Chương 40: Em có thể ôm tôi không?
- Chương 41: Bá đạo tổng tài đau thắt lưng rồi!!
- Chương 42: Tôi quá sức làm đau cô?
- Chương 43: Lưng tôi vẫn còn đau!
- Chương 44: Tuân lệnh lão cán bộ.
- Chương 45: Dù bận rộn thế nào cũng không quan trọng bằng em.
- Chương 46: Lão bản tới!
- Chương 47: Đồng bảo à!
- Chương 48: "Em đang chờ bạn nhảy sao?"
- Chương 49: Tôi vẫn luôn chờ em. (CP phụ 18+)
- Chương 50: Diệp Đồng!
- Chương 51: "Em có người em thích rồi!"
- Chương 52: Hôn rồi nói.
- Chương 53: Đôi tay ôm eo cô ấy!
- Chương 54: Ôm em vào lòng, hôn em.
- Chương 55: Vừa buồn cười vừa tức giận
- Chương 56: Oan gia ngõ hẹp.
- Chương 57: Tổng giám vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu động thủ.
- Chương 58: Bá đạo tổng tài không thiếu tiền.
- Chương 59: Gọi phu nhân!
- Chương 60: Tổng giám bị bích đông*.
- Chương 61: Chị muốn hôn em.
- Chương 62: Hôn mãi không ngừng.
- Chương 63: Bị lột da.
- Chương 64: Chị có muốn tắm không?
- Chương 65: Chúng ta bắt đầu lại nha.
- Chương 66: Lại say rượu.
- Chương 67: Cửa tủ lung lay sắp đổ (Suýt chút nữa là comeout)
- Chương 68: Ba em chính là ba chị.
- Chương 69: Cúi đầu hôn lên cổ cô ấy.
- Chương 70: Em nuôi chị như nuôi heo à!
- Chương 71: Tương lai có thể là...?
- Chương 72: Cô tẩu tẩu
- Chương 73: Lao động miễn phí.
- Chương 74: Thu nhận một đêm.
- Chương 75: Tổng giám chủ động hôn!
- Chương 76: Câu ngón út
- Chương 77: Đồng Đồng, em xấu (tính) quá rồi!
- Chương 78: Bị chọc đến mặt đỏ tía tai.
- Chương 79: Bị tổng giám đánh.
- Chương 80: Đưa tổng giám về nhà.
- Chương 81: Sao chị biến thái* vậy...
- Chương 82: Em hôn chị chút đi!
- Chương 83: Hồ ly tinh!
- Chương 84: Quá câu người nhịn không được.
- Chương 85: Văn phòng... cũng muốn cợt nhã.
- Chương 86: Ngoan ngoãn ngủ
- Chương 87: Tống giám là kẻ lưu manh
- Chương 88: Tổng giám ghen!
- Chương 89: Lại bị lừa.
- Chương 90: Người em thơm quá
- Chương 91: Hữm...?
- Chương 92: Ngoan, chị xoa thôi
- Chương 93: Cô ấy nói bắt đầu lại lần nữa.
- Chương 94: Cái kiểu cởi sạch phải không.
- Chương 95: Muốn xem không?
- Chương 96: Thỏa thích tận hứng (H)
- Chương 97: Mãi cho đến khi kiệt sức (H)
- Chương 98: Lên hotsearch*
- Chương 99: Một cước đá văng cửa tủ (comeout)
- Chương 100: Bá Vương dùng sức kéo cung*
- Chương 101: Tình sâu vô cùng không thể ngừng.
- Chương 102: Đêm nay cho em ăn.
- Chương 103: Khí thế công cực kỳ.
- Chương 104: Mấy...lần rồi.
- Chương 105: Phu nhân của tôi, Diệp Đồng.
- Chương 106: Nhà chỉ có một.
- Chương 107: Cầu hôn.
- Chương 108: Đêm nay, đêm xuân.
- Chương 109: Ngủ một giấc không rời giường nổi
- Chương 110: Đăng nhập chế độ tìm đường chết.
- Chương 111: Em muốn ở phía trên.
- Chương 112: Có muốn thêm một lần nữa không? (18+)
- Chương 113: Kết hôn (Chính văn hoàn)
- Chương 114: Tổng tài x tổng giám (Phiên ngoại).
- Ngoài lề tặng hình