Chương 33: Quá quen thuộc không tiện ra tay!
"Bỏ đi! Thật sự bỏ đi!"
Nhưng cướp người yêu không đội trời chung, Kỷ Hoài Thu lại nhớ tới hôm qua Lâm Túc lợi dụng người gặp khó khăn, cô tức giận, nổi giận đùng đùng vén tay áo lên, lần này tuyệt đối không thể ở trước mặt cáo già thừa nhận kinh sợ! "Được rồi, tính sổ cái gì." Con cọp còn chưa phát uy, Diệp Đồng kéo tay Kỷ Hoài Thu, cầm một đôi dép cúi người đặt bên cạnh chân Kỷ Hoài Thu: "Mặt đất lạnh, cậu mang dép vào trước đi." Kỷ Hoài Thu vừa mang dép vừa cáo trạng, cảm giác ánh mắt lạnh như băng hướng về phía cô, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Lâm Túc, cảm giác da đầu căng cứng, suýt chút nữa là lui ra phía sau Diệp Đồng. Phản ứng vừa rồi lại quá kinh hãi, Kỷ Hoài Thu thẹn quá hóa giận, thẳng lưng đón nhận ánh mắt kia và cũng đầy khí thế trừng lại. Cái trừng mắt khủng khiếp nhưng Kỷ Hoài Thu phát hiện gương mặt lạnh nhạt của Lâm Túc có dấu răng, phải biết rằng Lâm Túc là người cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, cô không thể tin nổi mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Đồng rồi lại quay qua nhìn chằm chằm mặt Lâm Túc. Dưới ánh mắt của Kỷ Hoài Thu, cô thấy ngón tay bàn tay phải đang cầm sách của Lâm Túc cũng rải rác dấu răng, ngón tay mảnh khảnh không có bao nhiêu thịt, đỏ đỏ chấm chấm, thoạt nhìn rợn người, cô nhớ kỹ cánh tay phải của cáo già cũng bị Diệp Đồng cắn, cô không đành lòng nhìn thẳng. Tối qua xảy ra thảm kịch nhân gian gì? Bị Kỷ Hoài Thu chằm chằm nhìn thẳng, Lâm Túc cũng không thèm để ý, cô nghiêng người ngồi, chậm rãi mở sách trong tay ra, lạnh nhạt hỏi: "Kỷ lão bản, không phải cô muốn tìm tôi tính sổ sao?" Diệp Đồng vừa kéo Kỷ Hoài Thu ra khỏi chiến trường thì nghe Lâm Túc nói, ngay lập tức đầu muốn nổ tung, lại chủ động muốn kiếm chuyện! Nhân lúc Kỷ Hài Thu chưa có mở miệng, Diệp Đồng tiên hạ thủ vi cường, âm thầm đưa tay nhéo nhéo thịt mềm bên hông của Kỷ Hoài Thu. Nhận được ám chỉ điên cuồng từ chị em tốt, Kỷ Hoài Thu chỉ hừ lạnh với Lâm Túc, ngẩng đầu ưỡn ngực giả vờ rộng lượng lắc tay: "Lúc đầu muốn tìm cô tính sổ nhưng nhìn cô bị cắn thảm thương, bỏ đi bỏ đi, hôm nay tha cho cô, tôi không hận cô." Kỷ Hoài Thu cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Cắn' và 'Thảm'. Muốn hả hê bao nhiêu có hả hê bấy nhiêu. Lâm Túc quét mắt nhìn qua Kỷ Hoài Thu, cô không bận lòng mấy lời vô thưởng vô phân kia, ánh mắt nhìn sắc mặt Diệp Đồng, trái ngược Kỷ Hoài Thu, sắc mặt Diệp Đồng có chút quẫn bách, lỗ tai cũng dần đỏ lên. Để tránh cho Kỷ Hoài Thu mở miệng lại khiến người ta lúng túng, Diệp Đồng kéo người kia ra xa cáo già, nói: "Cậu chưa ăn sáng đúng không, mình mới nấu cháo, cậu qua đây ăn chút đi." Lâm Túc vẫn bình chân như vại ngồi ngay ngắn ở sofa, nhìn hai người kia đi ra khỏi phòng khách, rũ mắt xuống, thả lỏng đầu ngón tay đang dùng sức, nhẹ nhàng vuốt trang giấy bị nắm tạo thành nếp nhăn. Hơn nữa chuyện này cũng không trách Kỷ Hoài Thu, sáng sớm Kỷ Hoài Thu chạy tới xin lỗi Diệp Đồng nên Diệp Đồng cũng không có ý trách nữa, là cô buồn phiền đi quán bar, Kỷ Hoài Thu cũng không biết chuyện chỉ có lòng tốt dẫn cô đi thả lỏng. Chỉ là không ngờ Lâm Túc chợt xuất hiện. Diệp Đồng và Kỷ Hoài Thu vừa bếp, Kỷ Hoài Thu đã cười hề hề đầy khẩn trương, nghĩ tới chuyện tối qua Diệp Đồng bị Lâm Túc cưỡng ép dẫn đi khiếp đảm kinh hồn, nếu không phải say bất tỉnh nhân sự, sao cô có thể để cho Lâm Túc dẫn người đi, Kỷ Hoài Thu lôi kéo Diệp Đồng kiểm tra trên dưới. "Tối qua hai người không xảy ra gì chứ? Chị em tốt, cậu đừng bị mắc lừa sẽ bị thiệt thòi!" Diệp Đồng sửng sốt, giận mà cười: "Cậu nói bậy bạ gì đó, mình có gì đâu." "Không phải mình lo cho cậu à." Kỷ Hoài Thu kiểm tra kết quả quả thật Diệp Đồng không sao, ngược lại Lâm Túc bị cắn một trận, cô thở phào, trong lòng vẫn sợ vỗ vỗ ngực, "Không sao là tốt rồi, nếu không đời này lương tâm mình không yên ổn." "Được rồi, để lương tâm cậu không bất an, vậy thì thành thật ở nhà với mình một ngày, đừng cho mình rắc rối là được." Diệp Đồng liếc người kia, mở tủ chén lấy ra một cái chén rồi múc cháo. Kỷ Hoài Thu bất mãn: "Đồng Đồng, ở nhà quá buồn chán, hiếm khi hôm nay được nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn uống vui chơi đi, muốn ăn gì thì ăn, tha hồ hưởng thụ cuộc sống cuối tuần vui vẻ." "Không được." Diệp Đồng múc xong cháo, xoay người đưa cho Kỷ Hoài Thu: "Lâm Túc còn chưa đi." "Chuyện này không phải đơn giản à, đuổi cáo già đi không phải xong rồi sao, còn ỷ lại?" "Vấn đề không phải ỷ lại hay không, cô ấy bị mình cắn thành như vậy, mình áy náy trong lòng, để cô ấy ở lại cùng ăn cơm tối." Có tình có lý, không thể phản bác. Bị cáo già phá hư bầu không khí cuối tuần, Kỷ Hoài Thu bĩu môi, bất mãn lầm bầm vài câu, cũng không thế vứt bỏ mặt mũi của Diệp Đồng mà đuổi người kia, dù sao cũng là Lâm Túc đưa Diệp Đồng về, chỉ có thể ở nhà với Diệp Đồng, không cho cáo già có cơ hội lợi dụng, Kỷ Hoài Thu hóa bi thương thành động lực ăn, 2 3 hớp ăn hết chén cháo thịt, sau đó hướng về phía Diệp Đồng thêm 1 chén nữa. Kỷ Hoài Thu nhớ tới khắp người Lâm Túc đều bị Diệp Đồng cắn đầy dấu răng, khó tránh khỏi có chút có chút hả hê, cô nuốt cháo xuống cổ họng, sát tới bên cạnh Diệp Đồng, giơ ngón tay cái lên: "Mình phải khen cậu, vẫn là cậu lợi hại, trình độ cắn người số một." Chuyện phiền lòng này nhắc tới càng phiền muộn, Diệp Đồng tức giận chụp lấy tay Kỷ Hoài Thu, chọt chọt trán người: "Mình còn chưa nói cậu, sau này không được tùy tiện hôn loạn biết chưa?" Kỷ Hoài Thu mặt dày đỏ lên, né tránh ánh mắt của Diệp Đồng, ánh mắt rơi vào hai cánh môi xinh đẹp kia, hai gò má nóng lên, nhỏ giọng giải thích: "Mình uống say mà." Giọng yếu ớt đáng yêu ấp a ấp úng, tựa hồ có chút làm nũng cầu tha thứ, Diệp Đồng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Kỷ Hoài Thu đỏ mặt e thẹn không được tự nhiên, suýt chút nữa bật cười. Sao Diệp Đồng lại không hiểu Kỷ Hoài Thu, tính cách Kỷ Hoài Thu lòng ngay dạ thẳng, đối với cảm xúc cũng thẳng thắn, kết giao nhiều người cũng chỉ là vì sự mới mẽ nhất thời, với cô cả thèm chóng chán, hảo cảm này chưa được mấy ngày sẽ biến mất. Quả nhiên, Kỷ Hoài Thu sờ sờ cằm, lời nói thành khẩn: "Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mình cảm thấy chúng ta làm chị em tốt hay hơn, chị em cũng có thể bảo vệ cậu." Diệp Đồng cười: "Cậu anh minh." "Không." Kỷ Hoài Thu đặt chén rỗng xuống, vỗ nhẹ vai Diệp Đồng: "Mình cảm thấy... chúng ta quá quen rồi... không tiện hạ thủ." "..." Hậu quả của câu này là Kỷ Hoài Thu bị Diệp Đồng đuổi ra khỏi bếp. Trước khi bị đuổi ra Diệp Đồng còn liên tục căn dặn không được cùng cáo già xảy ra mâu thuẫn. Kỷ Hoài Thu từ trước tới nay Diệp Đồng nói gì nghe nấy, mặc kệ Diệp Đồng nói gì đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Nhưng Kỷ Hoài Thu là ai, cái miệng đâu chịu yên, đặc biệt đối với người phụ nữ ngồi trên sofa đọc sách ở đối diện cô, vừa nhìn liền nhịn không được trách vài câu: "Lâm lão bản thật sự ung dung nhàn hạ, ở nhà người ta đọc sách nghiêm túc ghê, không biết có ý đồ gì khác không?" Kỷ Hoài Thu hai chân bắt chéo, cầm táo trong tay gặm nhiệt tình, mà Lâm Túc ngồi ở đối diện cô mí mặt cũng không nhích dù chỉ một chút. "Đừng đọc sách, quá khô khan lại vô vị, hiếm khi cuối tuần mọi người ở chung, chúng ta tán gẫu đi, cô muốn nói gì." "Tôi đã có thành ý như vậy, Lâm lão bản không cho chút mặt mũi à." "Tốt xấu gì cũng từng hợp tác." Lâm Túc không ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Kỷ lão bản vẫn còn muốn tìm tôi tính sổ sao?" "Không không không." Kỷ Hoài Thu nghiêm trang nói: "Đồng Đồng nhà tôi nói, tôi đại nhân đại lượng tha cho cô." Không chút ngạc nhiên khi không được để ý, đôi con ngươi của Kỷ Hoài Thu đảo vòng, giơ trái táo lên cắn xuống, nhai nhai nuốt nuốt thịt quả, nhìn nhìn vết cắn trên gò má người kia, ném đá giấu tay, chậc lưỡi nói: "Cắn thật đẹp mắt, hình ảnh sinh động, quả thật khiến người khác há miệng kinh ngạc, lại khiến cho người ta thưởng thức, vui vẻ thoải mái." Kỷ Hoài Thu nhìn thấy sau cùng thì Lâm Túc cũng có phản ứng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang mình, Kỷ Hoài Thu vô tội trừng mắt nhìn lại, khi thấy Lâm Túc khép sách lại lúc giơ tay lên làm Kỷ Hoài Thu bị dọa giật nảy mình, Á một tiếng, vô thức lui người ra sau giơ tay che mặt. Từ trong miệng Kỷ Hoài Thu hết lên: "Đồng Đồng, cáo già muốn đánh mình!!" Lâm Túc đứng lên, không thèm nhìn Kỷ Hoài Thu, vòng qua Kỷ Hoài Thu đi về phía thư phòng. Bất ngờ nghe thấy giọng Kỷ Hoài Thu, đúng lúc này Diệp Đồng vừa rửa chén xong, xoa xoa tay, bước nhanh ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy Kỷ Hoài Thu núp sau sofa, đáng thương nhìn cô, mà Lâm Túc không còn ở phòng khách, đi vào thư phòng trả sách rồi tìm một quyển khác. Căn bản cô không tin Lâm Túc sẽ đánh người, khi Lâm Túc tức giận sẽ không thể hiện ra bên ngoài, càng không cần phải nói chuyện động thủ, người đó hỉ nộ đều không thể hiện ra, chỉ lạnh lùng, trên mặt sẽ không có biểu cảm. Rõ ràng sợ muốn chết mà còn anh dũng không sợ, Diệp Đồng nhìn Kỷ Hoài Thu dáng vẻ co đầu rụt cổ vừa tức vừa buồn cười, nhéo lỗ tai ai kia: "Cậu thật ấu trĩ biết không, kêu cậu đừng chọc thì không nghe." "Được được được, mình không nên chọc." Kỷ Hoài Thu nhe răng: "Cậu nhẹ tay chút!" "Ngồi cho đàng hoàng." "..." Có Diệp Đồng ngồi giữa hai người, Kỷ Hoài Thu thật sự thành thật ngồi cho tới trưa. Kỷ Hoài Thu tâm nhãn không xấu, chỉ vì bảo vệ Diệp Đồng mới nhắm vào Lâm Túc, cô biết Diệp Đồng dễ nhẹ dạ, với Lâm Túc cũng không nhẫn tâm, mà Lâm Túc lại là một con cáo già ăn tươi nuốt sống, không chừng ngày nào đó bị ăn sạch sẽ lại đi lên con đường không thể quay lại. Hai người biến thành ba người, vậy thì có một người dư thừa. Rõ ràng Lâm Túc chính là người dư thừa kia, cô giống như ngoại lai xâm nhập lãnh địa được Kỷ Hoài Thu nhòm ngó, Diệp Đồng cũng bị Kỷ Hoài Thu chiếm lấy, một tấc không rời. Cô chỉ có thể nhìn, thỉnh thoảng nói vài câu liên quan với Diệp Đồng. Chỉ khi đến trưa, trước bữa cơm trưa, Diệp Đồng vừa luộc 10 cái trứng gà, gọi người chị em cùng ngồi bóc vỏ, tự Diệp Đồng giúp Lâm Túc xoa mặt và cánh tay, lúc này cô mới có cơ hội nói nhiều hơn vài câu. Kỷ Hoài Thu bất mãn, chủ động ra tay giúp Lâm Túc xoa mặt, Diệp Đồng lo lắng Kỷ Hoài Thu động tay động chân không cho làm, Kỷ Hoài Thu bị từ chối liếc mắt thì thầm vài câu trong miệng: "Thật nuông chiều." Lúng ta lúng túng ăn xong bữa trưa, nhiều lúc ở chung bị bỏ quên Lâm Túc cũng không chủ động rời đi, mà Diệp Đồng mệt mỏi ngủ ở sofa, cô giúp Diệp Đồng đắp chăn mỏng. Thời gian dần dần trôi qua, tới buổi chiều. Một hồi chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng của phòng khách, Lâm Túc ngẩng đầu lên, Diệp Đồng cũng bị đánh thức, mở mắt. Lâm Túc tìm theo tiếng chuông, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại hai chữ 'Chung tổng', mím môi, giữa chân mày nhíu lại. Diệp Đồng ngồi dậy, dụi dụi mắt, đầu tiền là nhìn Lâm Túc rồi nhìn lại hiển thị trên màn hình, có chút ngoài ý muốn. Vị Chung tổng này là phó tổng tập đoàn HJ, lần trước đi thành phố Z bàn chuyện hợp tác nên quen biết, là người phụ trách vật liệu trang phục của hạng mục A và là người liên hệ cô, bởi vì liên quan công việc nên từ sau khi trở về vẫn luôn liên lạc. Cầm điện thoại lên bắt máy, Diệp Đồng khẽ mỉm cười: "Chào Chung tổng." Bên kia nở nụ cười đáp: "Lúc này gọi điện cho em chắc không quấy rầy em chứ?" "Không có." Diệp Đồng dựa lưng vào sofa hỏi: "Có chuyện gì sao?" Chung Linh Vận khẽ cười nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, ngày mai không phải em tới xưởng trang phục sao, vừa hay chị cũng đến đó công tác cho nên muốn hỏi em ngày mai mấy giờ em đến?" "Có lẽ khoảng 10 giờ." Lịch trình là Tiêu Tử Ngọc sắp xếp, Diệp Đồng vừa trả lời vừa lấy tấm chăn trên người ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Túc, Lâm Túc rũ mắt nhìn sách không có nhìn cô. Thỏa thuận xong thời gian, Chung Linh Vận cũng không nói lời vô ích: "10 giờ ngày mai chúng ta gặp mặt." "Được." Tắt máy, Diệp Đồng suy nghĩ một lúc, cảm thấy đó cũng là chuyện công việc, vì vậy đơn giản giải thích với Lâm Túc: "Lâm tổng, bên phía cung ứng vật liệu ngày mai cũng đến xưởng, là Chung phó tổng tập đoàn HJ gọi điện cho tôi, hẹn ngày mai gặp." Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc gật đầu, cầm điện thoại nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ chiều, chợt nhớ tới nguyên liệu nấu ăn buổi trưa đã dùng hết, cô đứng lên cầm áo khoác vừa mặc vừa nói: "Trong nhà hết đồ ăn, tôi phải ra ngoài mua, chút về." Kỷ Hoài Thu dụi mắt từ phòng khách đi ra, đúng lúc nghe Diệp Đồng nói lời này, mắt phát sáng, không còn buồn ngủ, ba chân bốn cẳng chạy tới, hưng phấn kêu lên: "Mình cũng muốn đi mua đồ ăn!" Diệp Đồng nhìn Lâm Túc, cũng không thể để Lâm Túc ở nhà một mình, Kỷ Hoài Thu chán ngán cả ngày nhất định muốn ra ngoài mua đồ. Cô nghĩ để Lâm Túc ở nhà chờ, nhìn thấy Lâm Túc khép sách lại, đặt trên bàn trà, đứng lên nhìn sang: "Tôi cũng đi nữa." --------------------Hết chương 33---------- Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
Nhưng cướp người yêu không đội trời chung, Kỷ Hoài Thu lại nhớ tới hôm qua Lâm Túc lợi dụng người gặp khó khăn, cô tức giận, nổi giận đùng đùng vén tay áo lên, lần này tuyệt đối không thể ở trước mặt cáo già thừa nhận kinh sợ! "Được rồi, tính sổ cái gì." Con cọp còn chưa phát uy, Diệp Đồng kéo tay Kỷ Hoài Thu, cầm một đôi dép cúi người đặt bên cạnh chân Kỷ Hoài Thu: "Mặt đất lạnh, cậu mang dép vào trước đi." Kỷ Hoài Thu vừa mang dép vừa cáo trạng, cảm giác ánh mắt lạnh như băng hướng về phía cô, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Lâm Túc, cảm giác da đầu căng cứng, suýt chút nữa là lui ra phía sau Diệp Đồng. Phản ứng vừa rồi lại quá kinh hãi, Kỷ Hoài Thu thẹn quá hóa giận, thẳng lưng đón nhận ánh mắt kia và cũng đầy khí thế trừng lại. Cái trừng mắt khủng khiếp nhưng Kỷ Hoài Thu phát hiện gương mặt lạnh nhạt của Lâm Túc có dấu răng, phải biết rằng Lâm Túc là người cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, cô không thể tin nổi mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Đồng rồi lại quay qua nhìn chằm chằm mặt Lâm Túc. Dưới ánh mắt của Kỷ Hoài Thu, cô thấy ngón tay bàn tay phải đang cầm sách của Lâm Túc cũng rải rác dấu răng, ngón tay mảnh khảnh không có bao nhiêu thịt, đỏ đỏ chấm chấm, thoạt nhìn rợn người, cô nhớ kỹ cánh tay phải của cáo già cũng bị Diệp Đồng cắn, cô không đành lòng nhìn thẳng. Tối qua xảy ra thảm kịch nhân gian gì? Bị Kỷ Hoài Thu chằm chằm nhìn thẳng, Lâm Túc cũng không thèm để ý, cô nghiêng người ngồi, chậm rãi mở sách trong tay ra, lạnh nhạt hỏi: "Kỷ lão bản, không phải cô muốn tìm tôi tính sổ sao?" Diệp Đồng vừa kéo Kỷ Hoài Thu ra khỏi chiến trường thì nghe Lâm Túc nói, ngay lập tức đầu muốn nổ tung, lại chủ động muốn kiếm chuyện! Nhân lúc Kỷ Hài Thu chưa có mở miệng, Diệp Đồng tiên hạ thủ vi cường, âm thầm đưa tay nhéo nhéo thịt mềm bên hông của Kỷ Hoài Thu. Nhận được ám chỉ điên cuồng từ chị em tốt, Kỷ Hoài Thu chỉ hừ lạnh với Lâm Túc, ngẩng đầu ưỡn ngực giả vờ rộng lượng lắc tay: "Lúc đầu muốn tìm cô tính sổ nhưng nhìn cô bị cắn thảm thương, bỏ đi bỏ đi, hôm nay tha cho cô, tôi không hận cô." Kỷ Hoài Thu cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Cắn' và 'Thảm'. Muốn hả hê bao nhiêu có hả hê bấy nhiêu. Lâm Túc quét mắt nhìn qua Kỷ Hoài Thu, cô không bận lòng mấy lời vô thưởng vô phân kia, ánh mắt nhìn sắc mặt Diệp Đồng, trái ngược Kỷ Hoài Thu, sắc mặt Diệp Đồng có chút quẫn bách, lỗ tai cũng dần đỏ lên. Để tránh cho Kỷ Hoài Thu mở miệng lại khiến người ta lúng túng, Diệp Đồng kéo người kia ra xa cáo già, nói: "Cậu chưa ăn sáng đúng không, mình mới nấu cháo, cậu qua đây ăn chút đi." Lâm Túc vẫn bình chân như vại ngồi ngay ngắn ở sofa, nhìn hai người kia đi ra khỏi phòng khách, rũ mắt xuống, thả lỏng đầu ngón tay đang dùng sức, nhẹ nhàng vuốt trang giấy bị nắm tạo thành nếp nhăn. Hơn nữa chuyện này cũng không trách Kỷ Hoài Thu, sáng sớm Kỷ Hoài Thu chạy tới xin lỗi Diệp Đồng nên Diệp Đồng cũng không có ý trách nữa, là cô buồn phiền đi quán bar, Kỷ Hoài Thu cũng không biết chuyện chỉ có lòng tốt dẫn cô đi thả lỏng. Chỉ là không ngờ Lâm Túc chợt xuất hiện. Diệp Đồng và Kỷ Hoài Thu vừa bếp, Kỷ Hoài Thu đã cười hề hề đầy khẩn trương, nghĩ tới chuyện tối qua Diệp Đồng bị Lâm Túc cưỡng ép dẫn đi khiếp đảm kinh hồn, nếu không phải say bất tỉnh nhân sự, sao cô có thể để cho Lâm Túc dẫn người đi, Kỷ Hoài Thu lôi kéo Diệp Đồng kiểm tra trên dưới. "Tối qua hai người không xảy ra gì chứ? Chị em tốt, cậu đừng bị mắc lừa sẽ bị thiệt thòi!" Diệp Đồng sửng sốt, giận mà cười: "Cậu nói bậy bạ gì đó, mình có gì đâu." "Không phải mình lo cho cậu à." Kỷ Hoài Thu kiểm tra kết quả quả thật Diệp Đồng không sao, ngược lại Lâm Túc bị cắn một trận, cô thở phào, trong lòng vẫn sợ vỗ vỗ ngực, "Không sao là tốt rồi, nếu không đời này lương tâm mình không yên ổn." "Được rồi, để lương tâm cậu không bất an, vậy thì thành thật ở nhà với mình một ngày, đừng cho mình rắc rối là được." Diệp Đồng liếc người kia, mở tủ chén lấy ra một cái chén rồi múc cháo. Kỷ Hoài Thu bất mãn: "Đồng Đồng, ở nhà quá buồn chán, hiếm khi hôm nay được nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn uống vui chơi đi, muốn ăn gì thì ăn, tha hồ hưởng thụ cuộc sống cuối tuần vui vẻ." "Không được." Diệp Đồng múc xong cháo, xoay người đưa cho Kỷ Hoài Thu: "Lâm Túc còn chưa đi." "Chuyện này không phải đơn giản à, đuổi cáo già đi không phải xong rồi sao, còn ỷ lại?" "Vấn đề không phải ỷ lại hay không, cô ấy bị mình cắn thành như vậy, mình áy náy trong lòng, để cô ấy ở lại cùng ăn cơm tối." Có tình có lý, không thể phản bác. Bị cáo già phá hư bầu không khí cuối tuần, Kỷ Hoài Thu bĩu môi, bất mãn lầm bầm vài câu, cũng không thế vứt bỏ mặt mũi của Diệp Đồng mà đuổi người kia, dù sao cũng là Lâm Túc đưa Diệp Đồng về, chỉ có thể ở nhà với Diệp Đồng, không cho cáo già có cơ hội lợi dụng, Kỷ Hoài Thu hóa bi thương thành động lực ăn, 2 3 hớp ăn hết chén cháo thịt, sau đó hướng về phía Diệp Đồng thêm 1 chén nữa. Kỷ Hoài Thu nhớ tới khắp người Lâm Túc đều bị Diệp Đồng cắn đầy dấu răng, khó tránh khỏi có chút có chút hả hê, cô nuốt cháo xuống cổ họng, sát tới bên cạnh Diệp Đồng, giơ ngón tay cái lên: "Mình phải khen cậu, vẫn là cậu lợi hại, trình độ cắn người số một." Chuyện phiền lòng này nhắc tới càng phiền muộn, Diệp Đồng tức giận chụp lấy tay Kỷ Hoài Thu, chọt chọt trán người: "Mình còn chưa nói cậu, sau này không được tùy tiện hôn loạn biết chưa?" Kỷ Hoài Thu mặt dày đỏ lên, né tránh ánh mắt của Diệp Đồng, ánh mắt rơi vào hai cánh môi xinh đẹp kia, hai gò má nóng lên, nhỏ giọng giải thích: "Mình uống say mà." Giọng yếu ớt đáng yêu ấp a ấp úng, tựa hồ có chút làm nũng cầu tha thứ, Diệp Đồng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Kỷ Hoài Thu đỏ mặt e thẹn không được tự nhiên, suýt chút nữa bật cười. Sao Diệp Đồng lại không hiểu Kỷ Hoài Thu, tính cách Kỷ Hoài Thu lòng ngay dạ thẳng, đối với cảm xúc cũng thẳng thắn, kết giao nhiều người cũng chỉ là vì sự mới mẽ nhất thời, với cô cả thèm chóng chán, hảo cảm này chưa được mấy ngày sẽ biến mất. Quả nhiên, Kỷ Hoài Thu sờ sờ cằm, lời nói thành khẩn: "Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mình cảm thấy chúng ta làm chị em tốt hay hơn, chị em cũng có thể bảo vệ cậu." Diệp Đồng cười: "Cậu anh minh." "Không." Kỷ Hoài Thu đặt chén rỗng xuống, vỗ nhẹ vai Diệp Đồng: "Mình cảm thấy... chúng ta quá quen rồi... không tiện hạ thủ." "..." Hậu quả của câu này là Kỷ Hoài Thu bị Diệp Đồng đuổi ra khỏi bếp. Trước khi bị đuổi ra Diệp Đồng còn liên tục căn dặn không được cùng cáo già xảy ra mâu thuẫn. Kỷ Hoài Thu từ trước tới nay Diệp Đồng nói gì nghe nấy, mặc kệ Diệp Đồng nói gì đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Nhưng Kỷ Hoài Thu là ai, cái miệng đâu chịu yên, đặc biệt đối với người phụ nữ ngồi trên sofa đọc sách ở đối diện cô, vừa nhìn liền nhịn không được trách vài câu: "Lâm lão bản thật sự ung dung nhàn hạ, ở nhà người ta đọc sách nghiêm túc ghê, không biết có ý đồ gì khác không?" Kỷ Hoài Thu hai chân bắt chéo, cầm táo trong tay gặm nhiệt tình, mà Lâm Túc ngồi ở đối diện cô mí mặt cũng không nhích dù chỉ một chút. "Đừng đọc sách, quá khô khan lại vô vị, hiếm khi cuối tuần mọi người ở chung, chúng ta tán gẫu đi, cô muốn nói gì." "Tôi đã có thành ý như vậy, Lâm lão bản không cho chút mặt mũi à." "Tốt xấu gì cũng từng hợp tác." Lâm Túc không ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Kỷ lão bản vẫn còn muốn tìm tôi tính sổ sao?" "Không không không." Kỷ Hoài Thu nghiêm trang nói: "Đồng Đồng nhà tôi nói, tôi đại nhân đại lượng tha cho cô." Không chút ngạc nhiên khi không được để ý, đôi con ngươi của Kỷ Hoài Thu đảo vòng, giơ trái táo lên cắn xuống, nhai nhai nuốt nuốt thịt quả, nhìn nhìn vết cắn trên gò má người kia, ném đá giấu tay, chậc lưỡi nói: "Cắn thật đẹp mắt, hình ảnh sinh động, quả thật khiến người khác há miệng kinh ngạc, lại khiến cho người ta thưởng thức, vui vẻ thoải mái." Kỷ Hoài Thu nhìn thấy sau cùng thì Lâm Túc cũng có phản ứng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang mình, Kỷ Hoài Thu vô tội trừng mắt nhìn lại, khi thấy Lâm Túc khép sách lại lúc giơ tay lên làm Kỷ Hoài Thu bị dọa giật nảy mình, Á một tiếng, vô thức lui người ra sau giơ tay che mặt. Từ trong miệng Kỷ Hoài Thu hết lên: "Đồng Đồng, cáo già muốn đánh mình!!" Lâm Túc đứng lên, không thèm nhìn Kỷ Hoài Thu, vòng qua Kỷ Hoài Thu đi về phía thư phòng. Bất ngờ nghe thấy giọng Kỷ Hoài Thu, đúng lúc này Diệp Đồng vừa rửa chén xong, xoa xoa tay, bước nhanh ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy Kỷ Hoài Thu núp sau sofa, đáng thương nhìn cô, mà Lâm Túc không còn ở phòng khách, đi vào thư phòng trả sách rồi tìm một quyển khác. Căn bản cô không tin Lâm Túc sẽ đánh người, khi Lâm Túc tức giận sẽ không thể hiện ra bên ngoài, càng không cần phải nói chuyện động thủ, người đó hỉ nộ đều không thể hiện ra, chỉ lạnh lùng, trên mặt sẽ không có biểu cảm. Rõ ràng sợ muốn chết mà còn anh dũng không sợ, Diệp Đồng nhìn Kỷ Hoài Thu dáng vẻ co đầu rụt cổ vừa tức vừa buồn cười, nhéo lỗ tai ai kia: "Cậu thật ấu trĩ biết không, kêu cậu đừng chọc thì không nghe." "Được được được, mình không nên chọc." Kỷ Hoài Thu nhe răng: "Cậu nhẹ tay chút!" "Ngồi cho đàng hoàng." "..." Có Diệp Đồng ngồi giữa hai người, Kỷ Hoài Thu thật sự thành thật ngồi cho tới trưa. Kỷ Hoài Thu tâm nhãn không xấu, chỉ vì bảo vệ Diệp Đồng mới nhắm vào Lâm Túc, cô biết Diệp Đồng dễ nhẹ dạ, với Lâm Túc cũng không nhẫn tâm, mà Lâm Túc lại là một con cáo già ăn tươi nuốt sống, không chừng ngày nào đó bị ăn sạch sẽ lại đi lên con đường không thể quay lại. Hai người biến thành ba người, vậy thì có một người dư thừa. Rõ ràng Lâm Túc chính là người dư thừa kia, cô giống như ngoại lai xâm nhập lãnh địa được Kỷ Hoài Thu nhòm ngó, Diệp Đồng cũng bị Kỷ Hoài Thu chiếm lấy, một tấc không rời. Cô chỉ có thể nhìn, thỉnh thoảng nói vài câu liên quan với Diệp Đồng. Chỉ khi đến trưa, trước bữa cơm trưa, Diệp Đồng vừa luộc 10 cái trứng gà, gọi người chị em cùng ngồi bóc vỏ, tự Diệp Đồng giúp Lâm Túc xoa mặt và cánh tay, lúc này cô mới có cơ hội nói nhiều hơn vài câu. Kỷ Hoài Thu bất mãn, chủ động ra tay giúp Lâm Túc xoa mặt, Diệp Đồng lo lắng Kỷ Hoài Thu động tay động chân không cho làm, Kỷ Hoài Thu bị từ chối liếc mắt thì thầm vài câu trong miệng: "Thật nuông chiều." Lúng ta lúng túng ăn xong bữa trưa, nhiều lúc ở chung bị bỏ quên Lâm Túc cũng không chủ động rời đi, mà Diệp Đồng mệt mỏi ngủ ở sofa, cô giúp Diệp Đồng đắp chăn mỏng. Thời gian dần dần trôi qua, tới buổi chiều. Một hồi chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng của phòng khách, Lâm Túc ngẩng đầu lên, Diệp Đồng cũng bị đánh thức, mở mắt. Lâm Túc tìm theo tiếng chuông, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại hai chữ 'Chung tổng', mím môi, giữa chân mày nhíu lại. Diệp Đồng ngồi dậy, dụi dụi mắt, đầu tiền là nhìn Lâm Túc rồi nhìn lại hiển thị trên màn hình, có chút ngoài ý muốn. Vị Chung tổng này là phó tổng tập đoàn HJ, lần trước đi thành phố Z bàn chuyện hợp tác nên quen biết, là người phụ trách vật liệu trang phục của hạng mục A và là người liên hệ cô, bởi vì liên quan công việc nên từ sau khi trở về vẫn luôn liên lạc. Cầm điện thoại lên bắt máy, Diệp Đồng khẽ mỉm cười: "Chào Chung tổng." Bên kia nở nụ cười đáp: "Lúc này gọi điện cho em chắc không quấy rầy em chứ?" "Không có." Diệp Đồng dựa lưng vào sofa hỏi: "Có chuyện gì sao?" Chung Linh Vận khẽ cười nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, ngày mai không phải em tới xưởng trang phục sao, vừa hay chị cũng đến đó công tác cho nên muốn hỏi em ngày mai mấy giờ em đến?" "Có lẽ khoảng 10 giờ." Lịch trình là Tiêu Tử Ngọc sắp xếp, Diệp Đồng vừa trả lời vừa lấy tấm chăn trên người ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Túc, Lâm Túc rũ mắt nhìn sách không có nhìn cô. Thỏa thuận xong thời gian, Chung Linh Vận cũng không nói lời vô ích: "10 giờ ngày mai chúng ta gặp mặt." "Được." Tắt máy, Diệp Đồng suy nghĩ một lúc, cảm thấy đó cũng là chuyện công việc, vì vậy đơn giản giải thích với Lâm Túc: "Lâm tổng, bên phía cung ứng vật liệu ngày mai cũng đến xưởng, là Chung phó tổng tập đoàn HJ gọi điện cho tôi, hẹn ngày mai gặp." Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc gật đầu, cầm điện thoại nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ chiều, chợt nhớ tới nguyên liệu nấu ăn buổi trưa đã dùng hết, cô đứng lên cầm áo khoác vừa mặc vừa nói: "Trong nhà hết đồ ăn, tôi phải ra ngoài mua, chút về." Kỷ Hoài Thu dụi mắt từ phòng khách đi ra, đúng lúc nghe Diệp Đồng nói lời này, mắt phát sáng, không còn buồn ngủ, ba chân bốn cẳng chạy tới, hưng phấn kêu lên: "Mình cũng muốn đi mua đồ ăn!" Diệp Đồng nhìn Lâm Túc, cũng không thể để Lâm Túc ở nhà một mình, Kỷ Hoài Thu chán ngán cả ngày nhất định muốn ra ngoài mua đồ. Cô nghĩ để Lâm Túc ở nhà chờ, nhìn thấy Lâm Túc khép sách lại, đặt trên bàn trà, đứng lên nhìn sang: "Tôi cũng đi nữa." --------------------Hết chương 33---------- Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1: Người kia đã tới chưa?
- Thông báo nhỏ :)
- Chương 2: Tôi không khi dễ em
- Chương 3: Tổng tài phải ra tay.
- Chương 4: Em có muốn theo tôi về nhà không?
- Chương 5: Mỹ nhân kế của tổng tài.
- Chương 6: Chở tôi một đoạn đường?
- Chương 7: "Diệp tổng giám."
- Chương 8: "Em muốn tôi đi cùng em không?
- Chương 9: "Cậu nói xem mình cần cậu để làm gì?"
- Chương 10: "Đồng Đồng tiểu bảo bối."
- Chương 11: "Cục cưng, ghen rồi à?"
- Chương 12: "Em vẫn không lý giải cho tôi sao?"
- Chương 13: "Đồng Đồng, tay chị lạnh, huhu."
- Thông báo tạm thời.
- Chương 14: "Lâm Túc, buông tay!"
- Chương 15: "Chị chỉ muốn cùng em ngủ."
- Chương 16: "Lão bản, chúc mừng!"
- Chương 17: "Bá đạo tổng tài thì chính là bá đạo tổng tài."
- Chương 18: Khóe môi cô cong lên khẽ cười.
- Chương 19: "Không phục mời im cho."
- Chương 20: "Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi!"
- Chương 21: Hoa đào một đóa cũng bẻ.
- Chương 22: "Tôi muốn theo đuổi Diệp Đồng!"
- Chương 23: Không còn hơi ấm của em.
- Chương 24: Thật ngại quá lúc nào cũng bất cẩn.
- Chương 25: Chị có tình địch mới!
- Chương 26: Lại chọc tổng giám giận?
- Chương 27: Lâm Túc, tên lừa gạt!
- Chương 28: Say rượu cắn cáo già.
- Chương 29: Tổng giám vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu.
- Chương 30: Không tắm không được lên giường.
- Chương 31: Ai nhận thua là chó.
- Chương 32: "Cô muốn tìm tôi tính sổ?"
- Chương 33: Quá quen thuộc không tiện ra tay!
- Chương 34: Nhẹ dạ là bệnh.
- Chương 35: Rời xa bạn gái trước!
- Chương 36: Xấu hổ và tìm đường chết.
- Chương 37: Thỏa thích phát huy kỹ năng trêu chọc (mấy cô em) gái.
- Chương 38: Tình địch ra sức !
- Chương 39: Bị từ chối rồi!
- Chương 40: Em có thể ôm tôi không?
- Chương 41: Bá đạo tổng tài đau thắt lưng rồi!!
- Chương 42: Tôi quá sức làm đau cô?
- Chương 43: Lưng tôi vẫn còn đau!
- Chương 44: Tuân lệnh lão cán bộ.
- Chương 45: Dù bận rộn thế nào cũng không quan trọng bằng em.
- Chương 46: Lão bản tới!
- Chương 47: Đồng bảo à!
- Chương 48: "Em đang chờ bạn nhảy sao?"
- Chương 49: Tôi vẫn luôn chờ em. (CP phụ 18+)
- Chương 50: Diệp Đồng!
- Chương 51: "Em có người em thích rồi!"
- Chương 52: Hôn rồi nói.
- Chương 53: Đôi tay ôm eo cô ấy!
- Chương 54: Ôm em vào lòng, hôn em.
- Chương 55: Vừa buồn cười vừa tức giận
- Chương 56: Oan gia ngõ hẹp.
- Chương 57: Tổng giám vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu động thủ.
- Chương 58: Bá đạo tổng tài không thiếu tiền.
- Chương 59: Gọi phu nhân!
- Chương 60: Tổng giám bị bích đông*.
- Chương 61: Chị muốn hôn em.
- Chương 62: Hôn mãi không ngừng.
- Chương 63: Bị lột da.
- Chương 64: Chị có muốn tắm không?
- Chương 65: Chúng ta bắt đầu lại nha.
- Chương 66: Lại say rượu.
- Chương 67: Cửa tủ lung lay sắp đổ (Suýt chút nữa là comeout)
- Chương 68: Ba em chính là ba chị.
- Chương 69: Cúi đầu hôn lên cổ cô ấy.
- Chương 70: Em nuôi chị như nuôi heo à!
- Chương 71: Tương lai có thể là...?
- Chương 72: Cô tẩu tẩu
- Chương 73: Lao động miễn phí.
- Chương 74: Thu nhận một đêm.
- Chương 75: Tổng giám chủ động hôn!
- Chương 76: Câu ngón út
- Chương 77: Đồng Đồng, em xấu (tính) quá rồi!
- Chương 78: Bị chọc đến mặt đỏ tía tai.
- Chương 79: Bị tổng giám đánh.
- Chương 80: Đưa tổng giám về nhà.
- Chương 81: Sao chị biến thái* vậy...
- Chương 82: Em hôn chị chút đi!
- Chương 83: Hồ ly tinh!
- Chương 84: Quá câu người nhịn không được.
- Chương 85: Văn phòng... cũng muốn cợt nhã.
- Chương 86: Ngoan ngoãn ngủ
- Chương 87: Tống giám là kẻ lưu manh
- Chương 88: Tổng giám ghen!
- Chương 89: Lại bị lừa.
- Chương 90: Người em thơm quá
- Chương 91: Hữm...?
- Chương 92: Ngoan, chị xoa thôi
- Chương 93: Cô ấy nói bắt đầu lại lần nữa.
- Chương 94: Cái kiểu cởi sạch phải không.
- Chương 95: Muốn xem không?
- Chương 96: Thỏa thích tận hứng (H)
- Chương 97: Mãi cho đến khi kiệt sức (H)
- Chương 98: Lên hotsearch*
- Chương 99: Một cước đá văng cửa tủ (comeout)
- Chương 100: Bá Vương dùng sức kéo cung*
- Chương 101: Tình sâu vô cùng không thể ngừng.
- Chương 102: Đêm nay cho em ăn.
- Chương 103: Khí thế công cực kỳ.
- Chương 104: Mấy...lần rồi.
- Chương 105: Phu nhân của tôi, Diệp Đồng.
- Chương 106: Nhà chỉ có một.
- Chương 107: Cầu hôn.
- Chương 108: Đêm nay, đêm xuân.
- Chương 109: Ngủ một giấc không rời giường nổi
- Chương 110: Đăng nhập chế độ tìm đường chết.
- Chương 111: Em muốn ở phía trên.
- Chương 112: Có muốn thêm một lần nữa không? (18+)
- Chương 113: Kết hôn (Chính văn hoàn)
- Chương 114: Tổng tài x tổng giám (Phiên ngoại).
- Ngoài lề tặng hình