Chương 143: Tiểu đáng thương chịu ủy khuất
"Mẹ ~ đói, muốn ăn."
Tiểu Thiên Tứ sáng sớm tỉnh dậy ôm bình sữa trống trơn đi lòng vòng trong phòng, khó khăn đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lại tiếp tục ở phòng khách lượn một vòng, phát hiện tỷ tỷ ngồi trên ghế sa lon đọc sách, nàng ôm bình sữa mềm mềm dán lên: "Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn." "Gọi tỷ tỷ." "Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn." Tiểu Thiên Tứ ôm bình sữa đụng đụng vào người Như Lẫm, tiểu đáng thương tuy rằng dáng vẻ như bà cụ non, nhưng mà nàng chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn Tiểu Thiên Tứ một hồi mà thôi, bây giờ bị Tiểu Thiên Tứ lắc lư, suýt nữa ngã xuống ghế sa lon. "Gọi tỷ tỷ!" Như Lẫm rất để ý chuyện bị muội muội kêu tên, trước mặt các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ mình quen biết, nàng đều phải gọi những người kia là ca ca tỷ tỷ, chỉ có người muội muội ngốc nghếch này của mình phải gọi mình tỷ tỷ, điều này làm cho tâm linh trẻ thơ của Như Lẫm lấy được một chút an ủi. Có thể là Như Lẫm hơi lớn tiếng, vừa kêu lên liền hù cho Tiểu Thiên Tứ mờ mịt. Ngơ ngác ngẩn ra nhìn tỷ tỷ, Tiểu Thiên Tứ chớp mắt nhìn, tức thì ủy khuất khóc lên. "Hu oa ~ Lẫm Lẫm xấu ~ " Một tiếng khóc nháo này cuối cùng dẫn tới bảo mẫu chú ý, bảo mẫu đang chuẩn bị bữa sáng vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Tiểu Thiên Tứ ngồi dưới đất khóc, nàng vừa thương tiếc thay đổi quần áo mới giặt xong, vừa phiền não tiếng khóc huyên náo của đứa nhỏ. Hối hả đi tới trước mặt hai hạt đậu nhỏ, bảo mẫu đưa tay nhấc Thiên Tứ đang ngồi dưới đất lên, thả vào trên ghế sa lon ngoan ngoãn ngồi yên, mà Tiểu Thiên Tứ vừa hoàn hồn lại thấy là bảo mẫu tới, nàng bị hù sợ rụt cổ một cái dựa vào trên người Như Lẫm: "Lẫm Lẫm, Tứ Tứ sợ ~ " Như Lẫm phiền não đẩy muội muội ra, mặt lạnh nhìn nàng: "Phế vật, vô dụng, rác rưới, ngu xuẩn." "Tỷ tỷ ~ Tứ Tứ sợ..." Tiểu Thiên Tứ ủy khuất bĩu môi một cái, sau đó Như Lẫm chìa cánh tay nhỏ ra ôm lấy nàng: "Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây." Bảo mẫu mặt mày u ám nhìn hai tỷ muội: "Các ngươi còn dám nháo thử xem? Xem ta có đem miệng các ngươi dán lại hay không." "Hu oa ~" Tiểu Thiên Tứ bị hù sợ lại khóc. Như Lẫm ôm chặt muội muội, tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ, nhưng mà cỗ khí phách thô bạo độc thuộc về Lạc Huyền Ca lại bị nàng học được mấy phần, ánh mắt thâm độc quét một vòng trên người bảo mẫu: "Mami của ta là Lạc Huyền Ca, tộc trưởng Cổ Võ Lạc Huyền Ca! Ngươi còn dám hù dọa em gái ta, ta liền nói cho mami biết, ngươi không cho chúng ta đồ ăn, không cho chúng ta sữa uống, ngươi còn mang nam nhân kỳ kỳ quái quái tới nơi này ngủ." Bảo mẫu thoắt cái như quả cầu da xì hơi, thiếu chút nữa thì quên mất hai tiểu quỷ này là con ai, lập tức cười dỗ: "Ta không cho mấy đứa ăn lúc nào, là có cho, nhưng mà mấy đứa không chịu ăn. Tới đây, ngoan ngoãn uống sữa. Dì dẫn mấy đứa đi ngủ." "Không uống!" Như Lẫm đưa tay đẩy ra bình sữa bảo mẫu đưa cho nàng. Tiểu Thiên Tứ đói đến bụng kêu rột rột, nhìn bình sữa lập tức đưa tay ra, kết quả bị Như Lẫm cản lại: "Không cho phép uống!" "Tứ Tứ đói ~" Nhóc con lại là bộ dáng muốn khóc lên, nàng đói bụng, dạ dày thật là đau xót, tỷ tỷ không để cho nàng uống, tỷ tỷ xấu. "Không uống thì thôi, dù sao đồ vật ta cũng đã chuẩn bị cho các ngươi. Là chính các ngươi không uống." Bảo mẫu phẫn nộ đáp trả đem bình sữa ném tới trên bàn, sau đó lại đi phòng bếp chuẩn bị cho mình một phần bữa sáng phong phú. Chờ bảo mẫu đi khỏi, Tiểu Thiên Tứ ôm tỷ tỷ không chịu buông tay: "Muốn mẹ, đói, Tứ Tứ đói..." "Đừng sợ, đói thì cứ nghĩ đến đồ ăn ngon, chờ một hồi sẽ không đói nữa." Như Lẫm ôm muội muội, nói gì cũng không chịu đem bình sữa trên bàn đưa cho muội muội. Nàng chỉ biết, bảo mẫu thả vào bên trong thứ gì đó kỳ quái, uống vào liền buồn ngủ, khẳng định không phải thứ tốt, tuyệt đối không thể để cho muội muội tiếp tục uống. Bảo mẫu đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, mỗi ngày cùng bạn trai ỉ ôi ở chung với nhau đều cảm thấy thời gian không đủ, lại phải trông nom hai tiểu thí hài khóc khóc nháo nháo, mới ban đầu còn có chút nhiệt tình công tác, kết quả chưa được hai ngày đã chán ghét, vì vậy nghe theo bạn trai, mỗi ngày cho hai tiểu tử này uống sữa, liền thả ở trong sữa ít thuốc ngủ, như vậy nàng sẽ có đủ thời gian ra ngoài cùng bạn trai hẹn hò. Mấy ngày trước hai đứa nhóc còn ngoan ngoãn uống sữa, kết quả bắt đầu từ tối hôm qua đứa lớn liền không để cho đứa nhỏ uống nữa. Cũng không biết hai đứa quỷ này làm cái gì. May mắn không phải là nàng sinh, nếu không với tính tình của nàng, đã sớm đem hai thứ đồ chơi không nghe lời này đè vào trên đất đánh. Vì vậy hai tiểu nha đầu quả thực là đói cả ngày, đến buổi tối Như Lẫm mang muội muội lên giường ngủ, nửa đêm bị Tiểu Thiên Tứ tè dầm tỉnh, tuy rằng định kêu bảo mẫu tới giúp muội muội đổi ra trải giường thay quần áo, nhưng mà nghĩ đến bảo mẫu hiện tại đang ngủ với thúc thúc quái đản kia, nàng cũng lười quấy nhiễu. Cầm quần áo nhỏ, đổi lại cho Tiểu Thiên Tứ. Tuy rằng quá trình gian khổ, hơn nữa còn mặc ngược, nhưng thân là tỷ tỷ nàng nghĩ đến việc bản thân vừa giúp muội muội thay đổi y phục sạch sẽ, trong bụng hài lòng cực kỳ. "Tứ Tứ đói, Tứ Tứ sắp chết." Tiểu Thiên Tứ muốn khóc, nhớ tới bảo mẫu nói nếu còn nghe được nàng khóc sẽ đánh nàng, liền lại sợ hãi, vì vậy chu chu cái miệng nhỏ không nói lời nào. Sáng sớm ngày tiếp theo, một thiếu nữ tới gõ cửa, bảo mẫu lật đật ra phía trước mở cửa, ứng phó thiếu nữ. "Trương tỷ, ta tới thăm Thiên Tứ và Như Lẫm một chút." Tiểu Hi cầm đồ chơi và quà vặt trong tay, kỳ thực nàng cũng rất muốn có em gái, nhưng mà hai bà mẹ trong nhà nói sao cũng không chịu, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng đến nhà Lạc di nhìn Tiểu Thiên Tứ và Tiểu Như Lẫm. Trương bảo mẫu sắc mặt có hơi kém, nàng cười một cái nói: "Hai đứa bé kia còn chưa tỉnh ngủ." "À, không sao. Ta không nháo đến chúng nó, ta chính là nhớ chúng nó nên tới xem một chút." Tiểu Hi vừa tham gia thi đại học xong, lúc này bạn học đều đã kéo nhau đi du lịch khắp nơi, hoặc là theo cha mẹ ra ngoài giải sầu, còn có một số muốn rèn luyện bản thân đi ra ngoài tìm việc làm hè, nàng vốn dĩ cũng muốn tìm chút chuyện để làm, nhưng mà mẹ nói nàng mới từ địa ngục bò ra, trước khoan lăn lộn, nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày nữa quyết định sau. Vì vậy đang trong cảnh nhàm chán hết sức nàng liền đi tới nhà Lạc di, muốn nhìn một chút hai chị em đáng yêu kia. "Này..." "Được rồi, lằng nhà lằng nhằng gì vậy? Trước khi tới ta nói với An di rồi, nàng còn bảo ta quay ít video của Thiên Tứ và Như Lẫm gửi tới, ngươi tranh thủ thời gian để cho ta vào nào." Tiểu Hi đáy lòng trầm xuống, sao đột nhiên cảm thấy bảo mẫu này có ý xấu, nàng đến thăm đứa nhỏ, luôn luôn ngăn nàng ở ngoài cửa là ý gì? Bảo mẫu nhìn Tiểu Hi có chút không vừa mắt, không phải là tốt số một chút, được người có tiền nhặt về nhà sao? Thật đúng là diễu võ dương oai xem mình như người, ngày nào đó họ Giang có con của riêng mình, nàng đến cái rắm cũng không phải. Bất quá dù đáy lòng nghĩ như vậy, bảo mẫu tính toán thời gian xong cũng liền né người để cho Tiểu Hi vào. Tiểu Hi bước nhanh vào trong, thấy Thiên Tứ cùng Như Lẫm ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, nàng đang cười đi tới, lại thấy trên mặt Tiểu Thiên Tứ có nước mắt, y phục cũng ăn vận kỳ kỳ quái quái. Vừa vặn lúc này bảo mẫu theo tới, bảo mẫu tựa hồ cũng không ngờ hai đứa nhỏ này đã thức dậy, nàng cười tiến lên: "Nhìn xem hai chị em các ngươi mặc quần áo kìa, tuy rằng trong ti vi nói chuyện mình tự mình làm, nhưng mà các ngươi hiện tại còn quá nhỏ, những chuyện này làm không tốt thì phải chờ để cho người lớn giúp đỡ biết chưa?" Như Lẫm nhìn Tiểu Hi, há miệng muốn nói chuyện, kết quả nhớ tới nam nhân kia còn ở nhà, nàng liền ngừng nói. "Làm sao vậy? Thấy ta mất hứng sao? Hai nhóc con các ngươi sao vẫn mặt mày lạnh lùng vậy a?" Tiểu Hi đi tới bên cạnh hai chị em, muốn đưa tay ôm lấy Tiểu Thiên Tứ, kết quả bị Như Lẫm ngăn lại. "Tiểu Hi, Tứ Tứ đói, Tứ Tứ tiêu rồi." Tiểu Thiên Tứ đói bụng đến sắp không còn sức mà khóc nữa, nhìn quà vặt trong tay Tiểu Hi liền nhào tới lóe sáng đôi mắt to long lanh nước. Tiểu Hi nhìn bình sữa đặt trên bàn, bên trong bình vẫn tràn đầy, nàng vừa nói vừa cầm bình lên: "Đồ uống để ngay chỗ này, các ngươi sao không lấy, có phải là lại kén chọn... Sao mà lạnh vậy?" "Ờ, cái này cũng đã pha hồi lâu, dĩ nhiên phải lạnh rồi, hai đứa nhóc này gần đây không biết làm sao, kén ăn vô cùng, không chịu uống sữa ăn đồ gì." Trương bảo mẫu lập tức nói, sau đó lại từ trong tay Tiểu Hi nhận lấy bình sữa: "Ngươi ở chỗ này cùng chúng nó chơi một lát, ta đi hâm sữa lại từ đầu a." "Hâm? An di đều là trực tiếp đổi bình mới." Tiểu Hi không nhịn được nói một câu. Bảo mẫu cười một tiếng: "Nói cũng phải, ta đi đổi." Chờ bảo mẫu đi, Tiểu Hi mở quà vặt ra đưa tới trước mặt hai đứa: "Tới đây, ăn trước ít bánh quy lót dạ." Hai nhóc con cũng không khống chế nữa, đói bụng sắp hoa mắt lên rồi, cầm quà vặt bắt đầu ăn như hổ đói. Tiểu Hi thấy vậy không nhịn được bật cười: "A ha ha, đột nhiên nhớ lại hồi ta còn bé, có một lần mami các ngươi không biết phạm sai lầm gì, quà vặt ngon đều bị An di lấy tới đưa cho ta. Mấy ngày sau đó, mami các ngươi mỗi lần thấy ta, đều trừng ta một cái. Cười chết ta, nàng khẳng định không nghĩ tới hơn mười năm sau, ta sẽ mang một đống quà vặt đưa cho đám nhóc nhà nàng." "Chúng ta muốn đi ra ngoài chơi, Tiểu Hi tỷ tỷ dẫn chúng ta ra ngoài chơi có được hay không." Như Lẫm vừa ăn vừa hỏi Tiểu Hi, Tiểu Thiên Tứ bên cạnh cũng gật đầu theo một cái, nàng không muốn ngây ngô trong căn nhà không có mẹ và mami thêm một chút nào nữa, nơi này có người xấu. Tiểu Hi trầm tư một hồi, sau đó cười gật đầu: "Không thành vấn đề a, chờ lát nữa mang mấy đứa đi xem concert của Bạch di." Vốn là có mấy tấm vé dự định cùng bạn học đi xem, kết quả mấy tên kia tối hôm qua bay ra nước ngoài du lịch, nghĩ bụng hôm nay cũng không có chuyện gì, cứ mang theo hai nhóc này ra ngoài chơi một hồi. Rất nhanh, bảo mẫu trở lại rồi, đem sữa nóng hổi đưa đến trước mặt Thiên Tứ và Như Lẫm, hai đứa nhóc lại lắc đầu một cái bày tỏ ăn no, không uống nổi. Tiểu Hi lẩm bẩm: "Chả trách a di bảo mẫu nói các ngươi không chịu uống sữa, nhất định là ngày thường ăn lắm quà vặt. Sớm biết thế vừa rồi ta không nên cho các ngươi ăn quá nhiều."
Tiểu Thiên Tứ sáng sớm tỉnh dậy ôm bình sữa trống trơn đi lòng vòng trong phòng, khó khăn đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lại tiếp tục ở phòng khách lượn một vòng, phát hiện tỷ tỷ ngồi trên ghế sa lon đọc sách, nàng ôm bình sữa mềm mềm dán lên: "Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn." "Gọi tỷ tỷ." "Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn." Tiểu Thiên Tứ ôm bình sữa đụng đụng vào người Như Lẫm, tiểu đáng thương tuy rằng dáng vẻ như bà cụ non, nhưng mà nàng chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn Tiểu Thiên Tứ một hồi mà thôi, bây giờ bị Tiểu Thiên Tứ lắc lư, suýt nữa ngã xuống ghế sa lon. "Gọi tỷ tỷ!" Như Lẫm rất để ý chuyện bị muội muội kêu tên, trước mặt các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ mình quen biết, nàng đều phải gọi những người kia là ca ca tỷ tỷ, chỉ có người muội muội ngốc nghếch này của mình phải gọi mình tỷ tỷ, điều này làm cho tâm linh trẻ thơ của Như Lẫm lấy được một chút an ủi. Có thể là Như Lẫm hơi lớn tiếng, vừa kêu lên liền hù cho Tiểu Thiên Tứ mờ mịt. Ngơ ngác ngẩn ra nhìn tỷ tỷ, Tiểu Thiên Tứ chớp mắt nhìn, tức thì ủy khuất khóc lên. "Hu oa ~ Lẫm Lẫm xấu ~ " Một tiếng khóc nháo này cuối cùng dẫn tới bảo mẫu chú ý, bảo mẫu đang chuẩn bị bữa sáng vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Tiểu Thiên Tứ ngồi dưới đất khóc, nàng vừa thương tiếc thay đổi quần áo mới giặt xong, vừa phiền não tiếng khóc huyên náo của đứa nhỏ. Hối hả đi tới trước mặt hai hạt đậu nhỏ, bảo mẫu đưa tay nhấc Thiên Tứ đang ngồi dưới đất lên, thả vào trên ghế sa lon ngoan ngoãn ngồi yên, mà Tiểu Thiên Tứ vừa hoàn hồn lại thấy là bảo mẫu tới, nàng bị hù sợ rụt cổ một cái dựa vào trên người Như Lẫm: "Lẫm Lẫm, Tứ Tứ sợ ~ " Như Lẫm phiền não đẩy muội muội ra, mặt lạnh nhìn nàng: "Phế vật, vô dụng, rác rưới, ngu xuẩn." "Tỷ tỷ ~ Tứ Tứ sợ..." Tiểu Thiên Tứ ủy khuất bĩu môi một cái, sau đó Như Lẫm chìa cánh tay nhỏ ra ôm lấy nàng: "Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây." Bảo mẫu mặt mày u ám nhìn hai tỷ muội: "Các ngươi còn dám nháo thử xem? Xem ta có đem miệng các ngươi dán lại hay không." "Hu oa ~" Tiểu Thiên Tứ bị hù sợ lại khóc. Như Lẫm ôm chặt muội muội, tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ, nhưng mà cỗ khí phách thô bạo độc thuộc về Lạc Huyền Ca lại bị nàng học được mấy phần, ánh mắt thâm độc quét một vòng trên người bảo mẫu: "Mami của ta là Lạc Huyền Ca, tộc trưởng Cổ Võ Lạc Huyền Ca! Ngươi còn dám hù dọa em gái ta, ta liền nói cho mami biết, ngươi không cho chúng ta đồ ăn, không cho chúng ta sữa uống, ngươi còn mang nam nhân kỳ kỳ quái quái tới nơi này ngủ." Bảo mẫu thoắt cái như quả cầu da xì hơi, thiếu chút nữa thì quên mất hai tiểu quỷ này là con ai, lập tức cười dỗ: "Ta không cho mấy đứa ăn lúc nào, là có cho, nhưng mà mấy đứa không chịu ăn. Tới đây, ngoan ngoãn uống sữa. Dì dẫn mấy đứa đi ngủ." "Không uống!" Như Lẫm đưa tay đẩy ra bình sữa bảo mẫu đưa cho nàng. Tiểu Thiên Tứ đói đến bụng kêu rột rột, nhìn bình sữa lập tức đưa tay ra, kết quả bị Như Lẫm cản lại: "Không cho phép uống!" "Tứ Tứ đói ~" Nhóc con lại là bộ dáng muốn khóc lên, nàng đói bụng, dạ dày thật là đau xót, tỷ tỷ không để cho nàng uống, tỷ tỷ xấu. "Không uống thì thôi, dù sao đồ vật ta cũng đã chuẩn bị cho các ngươi. Là chính các ngươi không uống." Bảo mẫu phẫn nộ đáp trả đem bình sữa ném tới trên bàn, sau đó lại đi phòng bếp chuẩn bị cho mình một phần bữa sáng phong phú. Chờ bảo mẫu đi khỏi, Tiểu Thiên Tứ ôm tỷ tỷ không chịu buông tay: "Muốn mẹ, đói, Tứ Tứ đói..." "Đừng sợ, đói thì cứ nghĩ đến đồ ăn ngon, chờ một hồi sẽ không đói nữa." Như Lẫm ôm muội muội, nói gì cũng không chịu đem bình sữa trên bàn đưa cho muội muội. Nàng chỉ biết, bảo mẫu thả vào bên trong thứ gì đó kỳ quái, uống vào liền buồn ngủ, khẳng định không phải thứ tốt, tuyệt đối không thể để cho muội muội tiếp tục uống. Bảo mẫu đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, mỗi ngày cùng bạn trai ỉ ôi ở chung với nhau đều cảm thấy thời gian không đủ, lại phải trông nom hai tiểu thí hài khóc khóc nháo nháo, mới ban đầu còn có chút nhiệt tình công tác, kết quả chưa được hai ngày đã chán ghét, vì vậy nghe theo bạn trai, mỗi ngày cho hai tiểu tử này uống sữa, liền thả ở trong sữa ít thuốc ngủ, như vậy nàng sẽ có đủ thời gian ra ngoài cùng bạn trai hẹn hò. Mấy ngày trước hai đứa nhóc còn ngoan ngoãn uống sữa, kết quả bắt đầu từ tối hôm qua đứa lớn liền không để cho đứa nhỏ uống nữa. Cũng không biết hai đứa quỷ này làm cái gì. May mắn không phải là nàng sinh, nếu không với tính tình của nàng, đã sớm đem hai thứ đồ chơi không nghe lời này đè vào trên đất đánh. Vì vậy hai tiểu nha đầu quả thực là đói cả ngày, đến buổi tối Như Lẫm mang muội muội lên giường ngủ, nửa đêm bị Tiểu Thiên Tứ tè dầm tỉnh, tuy rằng định kêu bảo mẫu tới giúp muội muội đổi ra trải giường thay quần áo, nhưng mà nghĩ đến bảo mẫu hiện tại đang ngủ với thúc thúc quái đản kia, nàng cũng lười quấy nhiễu. Cầm quần áo nhỏ, đổi lại cho Tiểu Thiên Tứ. Tuy rằng quá trình gian khổ, hơn nữa còn mặc ngược, nhưng thân là tỷ tỷ nàng nghĩ đến việc bản thân vừa giúp muội muội thay đổi y phục sạch sẽ, trong bụng hài lòng cực kỳ. "Tứ Tứ đói, Tứ Tứ sắp chết." Tiểu Thiên Tứ muốn khóc, nhớ tới bảo mẫu nói nếu còn nghe được nàng khóc sẽ đánh nàng, liền lại sợ hãi, vì vậy chu chu cái miệng nhỏ không nói lời nào. Sáng sớm ngày tiếp theo, một thiếu nữ tới gõ cửa, bảo mẫu lật đật ra phía trước mở cửa, ứng phó thiếu nữ. "Trương tỷ, ta tới thăm Thiên Tứ và Như Lẫm một chút." Tiểu Hi cầm đồ chơi và quà vặt trong tay, kỳ thực nàng cũng rất muốn có em gái, nhưng mà hai bà mẹ trong nhà nói sao cũng không chịu, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng đến nhà Lạc di nhìn Tiểu Thiên Tứ và Tiểu Như Lẫm. Trương bảo mẫu sắc mặt có hơi kém, nàng cười một cái nói: "Hai đứa bé kia còn chưa tỉnh ngủ." "À, không sao. Ta không nháo đến chúng nó, ta chính là nhớ chúng nó nên tới xem một chút." Tiểu Hi vừa tham gia thi đại học xong, lúc này bạn học đều đã kéo nhau đi du lịch khắp nơi, hoặc là theo cha mẹ ra ngoài giải sầu, còn có một số muốn rèn luyện bản thân đi ra ngoài tìm việc làm hè, nàng vốn dĩ cũng muốn tìm chút chuyện để làm, nhưng mà mẹ nói nàng mới từ địa ngục bò ra, trước khoan lăn lộn, nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày nữa quyết định sau. Vì vậy đang trong cảnh nhàm chán hết sức nàng liền đi tới nhà Lạc di, muốn nhìn một chút hai chị em đáng yêu kia. "Này..." "Được rồi, lằng nhà lằng nhằng gì vậy? Trước khi tới ta nói với An di rồi, nàng còn bảo ta quay ít video của Thiên Tứ và Như Lẫm gửi tới, ngươi tranh thủ thời gian để cho ta vào nào." Tiểu Hi đáy lòng trầm xuống, sao đột nhiên cảm thấy bảo mẫu này có ý xấu, nàng đến thăm đứa nhỏ, luôn luôn ngăn nàng ở ngoài cửa là ý gì? Bảo mẫu nhìn Tiểu Hi có chút không vừa mắt, không phải là tốt số một chút, được người có tiền nhặt về nhà sao? Thật đúng là diễu võ dương oai xem mình như người, ngày nào đó họ Giang có con của riêng mình, nàng đến cái rắm cũng không phải. Bất quá dù đáy lòng nghĩ như vậy, bảo mẫu tính toán thời gian xong cũng liền né người để cho Tiểu Hi vào. Tiểu Hi bước nhanh vào trong, thấy Thiên Tứ cùng Như Lẫm ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, nàng đang cười đi tới, lại thấy trên mặt Tiểu Thiên Tứ có nước mắt, y phục cũng ăn vận kỳ kỳ quái quái. Vừa vặn lúc này bảo mẫu theo tới, bảo mẫu tựa hồ cũng không ngờ hai đứa nhỏ này đã thức dậy, nàng cười tiến lên: "Nhìn xem hai chị em các ngươi mặc quần áo kìa, tuy rằng trong ti vi nói chuyện mình tự mình làm, nhưng mà các ngươi hiện tại còn quá nhỏ, những chuyện này làm không tốt thì phải chờ để cho người lớn giúp đỡ biết chưa?" Như Lẫm nhìn Tiểu Hi, há miệng muốn nói chuyện, kết quả nhớ tới nam nhân kia còn ở nhà, nàng liền ngừng nói. "Làm sao vậy? Thấy ta mất hứng sao? Hai nhóc con các ngươi sao vẫn mặt mày lạnh lùng vậy a?" Tiểu Hi đi tới bên cạnh hai chị em, muốn đưa tay ôm lấy Tiểu Thiên Tứ, kết quả bị Như Lẫm ngăn lại. "Tiểu Hi, Tứ Tứ đói, Tứ Tứ tiêu rồi." Tiểu Thiên Tứ đói bụng đến sắp không còn sức mà khóc nữa, nhìn quà vặt trong tay Tiểu Hi liền nhào tới lóe sáng đôi mắt to long lanh nước. Tiểu Hi nhìn bình sữa đặt trên bàn, bên trong bình vẫn tràn đầy, nàng vừa nói vừa cầm bình lên: "Đồ uống để ngay chỗ này, các ngươi sao không lấy, có phải là lại kén chọn... Sao mà lạnh vậy?" "Ờ, cái này cũng đã pha hồi lâu, dĩ nhiên phải lạnh rồi, hai đứa nhóc này gần đây không biết làm sao, kén ăn vô cùng, không chịu uống sữa ăn đồ gì." Trương bảo mẫu lập tức nói, sau đó lại từ trong tay Tiểu Hi nhận lấy bình sữa: "Ngươi ở chỗ này cùng chúng nó chơi một lát, ta đi hâm sữa lại từ đầu a." "Hâm? An di đều là trực tiếp đổi bình mới." Tiểu Hi không nhịn được nói một câu. Bảo mẫu cười một tiếng: "Nói cũng phải, ta đi đổi." Chờ bảo mẫu đi, Tiểu Hi mở quà vặt ra đưa tới trước mặt hai đứa: "Tới đây, ăn trước ít bánh quy lót dạ." Hai nhóc con cũng không khống chế nữa, đói bụng sắp hoa mắt lên rồi, cầm quà vặt bắt đầu ăn như hổ đói. Tiểu Hi thấy vậy không nhịn được bật cười: "A ha ha, đột nhiên nhớ lại hồi ta còn bé, có một lần mami các ngươi không biết phạm sai lầm gì, quà vặt ngon đều bị An di lấy tới đưa cho ta. Mấy ngày sau đó, mami các ngươi mỗi lần thấy ta, đều trừng ta một cái. Cười chết ta, nàng khẳng định không nghĩ tới hơn mười năm sau, ta sẽ mang một đống quà vặt đưa cho đám nhóc nhà nàng." "Chúng ta muốn đi ra ngoài chơi, Tiểu Hi tỷ tỷ dẫn chúng ta ra ngoài chơi có được hay không." Như Lẫm vừa ăn vừa hỏi Tiểu Hi, Tiểu Thiên Tứ bên cạnh cũng gật đầu theo một cái, nàng không muốn ngây ngô trong căn nhà không có mẹ và mami thêm một chút nào nữa, nơi này có người xấu. Tiểu Hi trầm tư một hồi, sau đó cười gật đầu: "Không thành vấn đề a, chờ lát nữa mang mấy đứa đi xem concert của Bạch di." Vốn là có mấy tấm vé dự định cùng bạn học đi xem, kết quả mấy tên kia tối hôm qua bay ra nước ngoài du lịch, nghĩ bụng hôm nay cũng không có chuyện gì, cứ mang theo hai nhóc này ra ngoài chơi một hồi. Rất nhanh, bảo mẫu trở lại rồi, đem sữa nóng hổi đưa đến trước mặt Thiên Tứ và Như Lẫm, hai đứa nhóc lại lắc đầu một cái bày tỏ ăn no, không uống nổi. Tiểu Hi lẩm bẩm: "Chả trách a di bảo mẫu nói các ngươi không chịu uống sữa, nhất định là ngày thường ăn lắm quà vặt. Sớm biết thế vừa rồi ta không nên cho các ngươi ăn quá nhiều."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1: Giáo chủ trọng sinh
- Chương 2: Cơ hội tới rồi
- Chương 3: Có sở trường gì
- Chương 4: Phục thù
- Chương 5: Lựa chọn của giáo chủ
- Chương 6: Tuyển chọn bắt đầu
- Chương 7: Tổ hai người khoe xuẩn
- Chương 8: Giáo chủ thi triển thân thủ
- Chương 9: Giáo chủ kể khổ
- Chương 10: Biết được chân tướng
- Chương 11: Người hướng dẫn thần bí
- Chương 12: Nói thật cũng không ai tin
- Chương 13: Kỹ năng mới của giáo chủ
- Chương 14: Các loại ảo giác
- Chương 15: Thói quen mặt đau
- Chương 16: Võ lâm không còn xuất hiện nữa
- Chương 17: Nguy cơ ngầm
- Chương 18: Dò xét lẫn nhau
- Chương 19: Quan tâm từ Ảnh hậu
- Chương 20: Nghi hoặc của An tổng
- Chương 21: Ăn miếng trả miếng
- Chương 22: Tương kế tựu kế
- Chương 23: Chân tướng tàn nhẫn
- Phiên ngoại 1: Lạc Huyền Ca ở một thế giới khác
- Chương 24: Không cưới hà cớ gì tán
- Chương 25: Người xưa cố vật
- Chương 26: An Nhược Thủy ngạo kiều
- Chương 27: Đau không muốn sống
- Chương 28: Giáo chủ ngay thẳng.
- Chương 29: Đưa ngươi đi quay phim heo
- Phiên ngoại 2: Lạc Huyền Ca ở Ma giáo
- Chương 30: Bỏ qua điện thoại của Ảnh hậu
- Chương 31: Giáo chủ oan ức
- Chương 32: Thanh mai trở lại rồi
- Phiên ngoại 3: Đường đến Hán Vũ Thành
- Chương 33: Lời hứa của Giáo chủ
- Chương 34: Đồng minh của Giáo chủ
- Chương 35: Kẻ dây dưa
- Phiên ngoại 4: Tuyên Dương công chúa
- Chương 36: Xin hỏi có thể ký tên cho ta không
- Chương 37: Ta đã có vợ rồi
- Chương 38: Trái tim nhỏ bé bể đầy đất
- Chương 39: Ta có phải là bị bệnh hay không
- Chương 40: Cái này sợ là bệnh nan y
- Chương 41: Đáng đời ngươi gặp báo ứng
- Chương 42: Dần dần sáng tỏ
- Chương 43: Oán khí ngất trời
- Chương 44: Vai diễn này độ khó quá cao
- Chương 45: Ta là bay vào
- Chương 46: Buổi tối tới tìm ta
- Chương 47: Biến tướng tú ân ái
- Chương 48: Kết cục của nhân sĩ xuyên không
- Chương 49: Giáo chủ tức giận
- Chương 50: Giáo chủ hôn mê
- Phiên ngoại 5: Ngươi rốt cuộc là người nào
- Chương 51: Lần này lý giải không có lỗ hổng
- Phiên ngoại 6: Ngươi muốn cùng ta trở về không?
- Phiên ngoại 7: Trong lòng không còn ngươi nữa.
- Chương 52: Giáo đồ không giống nhau
- Chương 53: Giáo chủ leo cây nhìn phu nhân
- Chương 54: Bị đánh cũng không thua thiệt
- Chương 55: Ảnh hậu lật lọng
- Chương 56: Ngoài ý muốn mất đi tử cổ
- Chương 57: Từ đại ca trở về nước
- Chương 58: Show tiết mục
- Chương 59: Từ ảnh đế trở về
- Chương 60: Giáo chủ lộ tẩy
- Chương 61: Liên lạc Cổ Võ thế gia
- Chương 62: Niềm vui ngoài ý muốn
- Chương 63: Võ học kỳ tài
- Chương 64: Lòng như mũi tên
- Chương 65: Giáo chủ xuất hiện
- Chương 66: Giáo chủ hủy hợp đồng
- Chương 67: An đại ca đáng thương
- Chương 68: Ta thật sự rất yêu rất yêu ngươi
- Chương 69: Không muốn rời khỏi tầm mắt ngươi.
- Chương 70: Đắp chăn nói chuyện phiếm
- Chương 71: Hàn Dục vả mặt tất cả dân mạng
- Chương 72: Hàn Dục tự mình bôi đen
- Chương 73: Show thực tế cỡ bự
- Chương 74: Từ Hạo gia nhập show thực tế
- Chương 75: Đây không phải là ôm bắp đùi
- Chương 76: Giáo chủ đối chiến đại sư huynh Cổ Võ
- Chương 77: Sói xám và cừu bông
- Chương 78: An Nhược Thủy thay đổi
- Chương 79: Giáo chủ lấy một chọi năm
- Chương 80: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 81: Tìm được bảo bối
- Chương 82: Dần dần sáng tỏ
- Chương 83: Giáo chủ đang mở mang trí tuệ
- Chương 84: Phu nhân nói cái gì chính là cái đó
- Chương 85: An Nhược Thủy ủy khuất
- Chương 86: Phế đi Trịnh Húc
- Chương 87: Bắt đầu tranh tài
- Chương 88: Giáo chủ chiến thắng
- Chương 89: An đại ca hỏi thăm
- Chương 90: Từ Hạo bực bội
- Chương 91: Ám ảnh tâm lý của nhóc mập
- Chương 92: Thay đổi cộng sự
- Chương 93: Đột nhiên gọi mẹ
- Chương 94: Tiểu Giang độc thân vui vẻ làm mẹ
- Chương 95: Lạc giáo chủ tráng lá gan
- Chương 96: Show thực tế kết thúc
- Chương 97: Giáo chủ đào hố ca ca
- Chương 98: Gặp ở cục dân chính
- Chương 99: Bổn tọa không đi dạo kỹ viện
- Chương 100: Ngọt bùi cay đắng
- Chương 101: Giáo chủ chấp chưởng Cổ Võ
- Chương 102: Ta vẫn còn là đứa nhỏ
- Chương 103: Nơi này không yên ổn
- Chương 104: Trong lòng biết rõ
- Chương 105: Giáo chủ muốn hôn bị cự tuyệt
- Chương 106: Nhập vai quá sâu
- Chương 107: Hiện tại có hôn rồi
- Chương 108: Nữ minh tinh Lạc Huyền Ca ngoài ý muốn bỏ mạng
- Chương 109: Vào sâu tổ chức nghiên cứu
- Chương 110: Ngồi chờ Cố Tầm Tuyết
- Chương 111: Độc thân cẩu nổi dậy
- Chương 112: Hỏa thiêu tổ nghiên cứu
- Chương 113: Ký giả phiền não
- Chương 114: Ảnh hậu phản công
- Chương 115: Giáo chủ bị giục có em bé
- Chương 116: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 117: Nơi này ta quen thuộc nhất
- Chương 118: Hình và video
- Chương 119: Hôm nay giáo chủ rất cơ trí
- Chương 120: Giáo chủ ăn cơm chùa
- Chương 121: Về nhà thêm đùi gà
- Chương 122: Nhét cho ngươi lượng lớn thức ăn chó
- Chương 123: Bỗng dưng thành vai phụ
- Chương 124: Giáo chủ không coi ai ra gì
- Chương 125: Ngươi nhìn mà làm đi
- Chương 126: Trương Dĩ Vân mất tích
- Chương 127: Hậu tri hậu giác
- Chương 128: Chúng ta tiếp tục yêu nhau được không
- Chương 129: Giáo chủ hủy hình tượng rồi
- Chương 130: Giáo chủ biểu diễn mong muốn cầu sinh
- Chương 131: Giáo chủ một lần nữa thốt ra lời nói thật
- Chương 132: Hoàn toàn lĩnh cơm hộp
- Chương 133: Không có trở ngại nào không qua được
- Chương 134: Kết thúc quay phim
- Chương 135: Đầu tiên loại bỏ An Nhược Thủy
- Chương 136: Bão táp lại sắp tới
- Chương 137: Trừng phạt dành cho người thất bại
- Chương 138: Chúng ta kết hôn hơn một năm rồi
- Chương 139: Chúng ta không giống nhau
- Chương 140: Cầu hôn thành công
- Chương 141: Giáo chủ thay đổi chủ ý
- Chương 142: Nhóc con ra đời
- Chương 143: Tiểu đáng thương chịu ủy khuất
- Chương 144: Cuộc sống hốt bạc của An đại ca.
- Chương 145: Như Lẫm nghịch thiên
- Phiên ngoại 8: Tiểu Như Lẫm và Tiểu Thiên Tứ