Chương 131: Giáo chủ một lần nữa thốt ra lời nói thật
"Được chút thời gian như vậy, các ngươi đi đâu dạo?"
Lý Điềm thấy các nàng sóng vai trở lại, tò mò hỏi. Hứa Tụ đưa thịt nướng tới trước mặt nàng, nhắc nhở: "Ngoan ngoãn ăn thịt là được, quản nhiều như vậy không chê mệt sao?" "Ta..." Lý Điềm cười ha hả một tiếng, quản nhiều như vậy rất mệt mỏi, nhưng ai bảo nàng cầm tiền của An tổng đây, chuyện của An Nhược Thủy nàng nhất định phải bận tâm a. Bất quá trước mắt, lão bà cầm thịt nướng đưa đến miệng, chuyện người khác nàng tạm thời mặc kệ. Càng huống chi có Lạc Huyền Ca cùng theo An Nhược Thủy ra ngoài, chắc hẳn cũng không gặp chuyện phiền toái. An Nhược Thủy không nói gì, trực tiếp tìm hộ vệ để lấy nguyên liệu nướng thịt nàng đã chuẩn bị sẵn. Lạc Huyền Ca đến gần bên cạnh Lý Điềm, ngửi mùi thơm thịt nướng, quả thực rất thèm. Mà Lý Điềm thì phồng quai hàm ăn thỏa thuê, cười hỏi Lạc Huyền Ca: "Mấy ngày qua, mọi người đều chảy nước miếng muốn nếm thử thịt mà Nhược Thủy nướng một chút. Bất quá đều ngại thân phận nàng không dám tới xin, cũng chỉ có Giang đạo có thể ké được mấy xiên. Ngươi hôm nay coi như có lộc ăn rồi." "Hể?" Lạc giáo chủ rất là kinh ngạc nhìn Lý Điềm, nhưng mà nội tâm cũng thêm mấy phần mong đợi đối với thịt nướng của An Nhược Thủy. Bất kể mùi vị thịt nướng có ngon hay không, chung quy cũng là một mảnh tâm ý của phu nhân đối với mình, Lạc giáo chủ âm thầm quyết định, chờ lát nữa nhất định phải ăn hết tất cả. Mấy người hộ vệ dọn nguyên liệu tới, An Nhược Thủy kêu Lạc Huyền Ca đến hỗ trợ. Rất nhanh, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, An Nhược Thủy bảo Lạc Huyền Ca không được dính vào, nàng tự mình động thủ làm cho Lạc Huyền Ca một bữa ăn mỹ vị. Lạc giáo chủ ngồi bên cạnh An Nhược Thủy, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, lẳng lặng chờ. Những người khác bên trong đoàn phim nhìn thấy, đáy mắt thoáng qua đủ loại ánh sáng, nói không rõ là ghen tị hay oán hận, tóm lại vẫn không ít người vụng trộm nói xấu Lạc Huyền Ca, rồi lại xoay người hỏi đồng bạn ngày mai có nên đi qua kết giao hay không. Dẫu sao trước mắt Lạc Huyền Ca tuy rằng rất nổi, nhưng vẫn là người mới trong giới, bọn họ cũng không phải mang danh tiểu đệ tử Cổ Võ như Vương Cao Nghị, cho nên ở trước mặt Lạc Huyền Ca vẫn có thể bày ra tư thái lão tiền bối giới giải trí. "Tới đây, được rồi. Mau nếm thử." An Nhược Thủy đưa thịt nướng cho Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca ngửi được mùi thơm thịt nướng, cũng coi như đã tin lời Lý Điềm nói đoàn phim có người chảy nước miếng nghĩ muốn đến xin. Chờ ăn xong thịt nướng, An Nhược Thủy lại cầm tới cho Lạc Huyền Ca ít trái cây. Lạc Huyền Ca lắc đầu, bày tỏ kiểu gì cũng ăn không nổi nữa. Nàng cắt trái cây thành từng khối, chờ An Nhược Thủy ăn hết phần thịt nướng của mình, nàng mới đưa qua trái cây đã cắt tốt. "Cắt xong rồi, ăn chút không?" Lạc Huyền Ca hỏi. An Nhược Thủy há miệng ra, Lạc Huyền Ca hiểu ý liền cầm lên mấy miếng đưa tới khóe miệng An Nhược Thủy. Một màn này ở trong mắt hai người Lý Điềm Hứa Tụ đã thành thói quen, nhưng mà những người khác bên trong đoàn phim nhìn thấy đều trợn to hai mắt. Sao bảo thanh lãnh không gần gũi người? Sao bảo có chút sạch sẽ quá mức? Sao bảo đóa hoa cao lãnh chỉ có thể đứng xa nhìn? Loại cảm giác cô gái nhỏ đang trong mối tình đầu ngọt ngào là từ đâu ra? An Nhược Thủy biết người vây xem rất nhiều, nhưng điều này không trở ngại nàng hưởng thụ sự săn sóc ấm áp mà Tiểu Lạc mang đến. Đây cũng xem như chăn đệm để về sau nàng công bố tin kết hôn, bên trong phim có nữ chính cùng con nhà giàu sỏa bạch điềm chơi trò mập mờ, bên ngoài phim có An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca thể hiện 'tình tỷ muội'. Sau khi bộ phim này công chiếu, những tin tức hoa cỏ bên lề này cũng thả ra ngoài, trình độ tiếp nhận của fan hâm mộ càng tốt, về sau tin kết hôn phơi bày ra ánh sáng cũng sẽ càng thuận lợi. Nàng không ngại nói thẳng ra, không tất yếu phải làm quá nhiều chuyện vặt như vậy, nhưng mà nàng không muốn Tiểu Lạc chịu nhiều nhục mạ, cũng không muốn tình cảm của hai người nhận lấy nghi ngờ cùng nguyền rủa. Những thứ này Lạc Huyền Ca đều không rõ lắm, nàng thân là Giáo chủ Ma giáo, đã thói quen ra lệnh để cho các giáo đồ trực tiếp tiếp nhận. Bất quá vẫn phải nhập gia tùy tục, những thứ này cứ tiến hành theo An Nhược Thủy an bài đi. Đến buổi tối, tất cả mọi người đều trở lại lều vải của mình. Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy cũng dựa sát nhau chìm vào giấc ngủ. ... Bên trong nhà cũ, An Tuấn Phong vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi phòng ngủ nghỉ ngơi. Đẩy cửa phòng ra phát hiện Phùng Thiên Linh mặt thần bí nhìn hắn, An Tuấn Phong rất là khẩn trương đứng ở cửa. Nhỏ giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy?" "Có hai chuyện muốn nói cho ngươi." Phùng Thiên Linh cười nói với hắn, lại không cụ thể nói là chuyện gì, ngược lại tỏ ra càng thần bí hơn. An Tuấn Phong thấy Phùng Thiên Linh cười, hắn cũng liền thả lỏng chút, từ từ đi tới mép giường nhẹ giọng nói: "Vậy ta muốn nghe tin tức tốt." "Hì hì, đều là tin tức tốt." Phùng Thiên Linh hoạt bát cười một tiếng, sau đó lấy ra một tờ báo cáo đưa cho An Tuấn Phong: "Ngươi tự xem đi." An Tuấn Phong mặt đầy hồ nghi nhận lấy, ánh mắt tùy ý quét qua, ngẩn người một chút, đột nhiên hai tay run rẩy một lần nữa cẩn thận kiểm tra một lần. Hắn há miệng, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ lo cười ngây ngô. Trang giấy trong tay lại bị hắn cầm đến trước mắt nhìn kỹ một lần, sau đó hưng phấn ôm lấy Phùng Thiên Linh: "Ta sắp làm ba đúng không?!" "Ừ." Phùng Thiên Linh thấy An Tuấn Phong vui vẻ như vậy, nàng cũng không kìm được bật cười. An Tuấn Phong hưng phấn cả một đêm, nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, nhưng lại không dám có động tĩnh quá lớn, sợ đánh thức Phùng Thiên Linh. Kích động đi đến thư phòng, sau đó lấy điện thoại ra, cũng không đoái hoài thời gian, trực tiếp gọi điện thoại cho An Nhược Thủy. Vì vậy Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy hai người đang ngủ mơ mơ màng màng, bị chuông di động đánh thức. An Nhược Thủy buồn ngủ híp mắt nhận điện thoại, thanh âm mơ hồ hỏi: "Ca? Làm sao vậy?" "Ta sắp làm ba ba! Ta sắp làm ba ba! A ha ha ha ha, ta sắp làm ba ba a." An Nhược Thủy tức thì hết buồn ngủ, trở mình ngồi dậy, vỗ vỗ Lạc Huyền Ca nằm ở bên người, An Nhược Thủy cũng hết sức hưng phấn nói: "Tiểu Lạc, ca ta sắp làm ba ba." "Ba?... Ồ, chúc mừng!" Lạc giáo chủ dạo một vòng quanh não mới lục soát ra nghĩa của cái từ 'ba ba' này. Lạc giáo chủ không thích con nít cho lắm, cũng không lãnh hội được cảm giác hưng phấn của những người này, nàng chỉ cảm thấy hiện tại rất mệt, rất muốn ôm phu nhân tiếp tục ngủ một giấc. "Tiểu Lạc, ngươi..." An Nhược Thủy liếc nhìn Lạc Huyền Ca, sau đó ý thức được di động còn chưa ngắt, nàng nói với An Tuấn Phong ở đầu bên kia điện thoại: "Ca, Tiểu Lạc hôm nay rất mệt, ta tạm thời không cùng ngươi trò chuyện nữa." Sau khi cúp điện thoại, An Nhược Thủy để điện thoại di động qua một bên, nàng cúi người dán nửa thân vào trên người Lạc Huyền Ca, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Bộ dáng hình như không vui lắm?" "Ngươi cũng rất muốn có một đứa nhỏ sao?" Lạc Huyền Ca suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra. An Nhược Thủy lắc đầu: "Ta cho rằng con cái chính là kết tinh tình yêu của chúng ta, bởi vì rất yêu ngươi, cho nên muốn cùng ngươi mang thai một sinh mệnh. Nhưng mà..." "Nhưng mà cái gì?" Lạc giáo chủ truy hỏi, ngữ khí căng thẳng tỏ ra không tốt lắm. An Nhược Thủy cười khẽ, tiến lên nhẹ nhàng vuốt má nàng, như đang an ủi: "Nhưng mà nếu ngươi không thích vậy thì thôi bỏ đi." Lạc Huyền Ca tức thì thanh tỉnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn An Nhược Thủy. Trước đó còn ngày ngày cho nàng nhìn đủ loại hình tiểu bảo bảo, còn để cho nàng xem các video thú vị của bao nhiêu trẻ con, thậm chí ngay cả đồ chơi con nít cũng mua mua mua đủ thứ, sau cùng lại vô cùng tiếc than đưa cho Tiểu Hi. Đoạn thời gian đó, Lạc Huyền Ca buồn bực cực kỳ. Hiện tại An Nhược Thủy lại nói thôi bỏ đi, điều này làm cho Lạc Huyền Ca cảm thấy tuyệt đến không tưởng tượng nổi. An Nhược Thủy thấy nàng bộ dáng khó tin, liền không nhịn được bật cười, nhào tới phía trước cắn nhẹ một cái lên cổ Lạc Huyền Ca, nghe được thanh âm hút khí lạnh của Lạc Huyền Ca, nàng chìa lưỡi ra từ từ liếm lấy dấu răng. "Đau không?" An Nhược Thủy mặt mang ý cười hỏi nàng, Lạc Huyền Ca gật đầu một cái, An Nhược Thủy tiếp tục nói: "Có phải đã có thể tin tưởng đây là sự thật?" "Ừ..." Lạc Huyền Ca tin chắc, nhưng lại không biết tại sao An Nhược Thủy đột nhiên thay đổi chủ ý. Trong lòng An Nhược Thủy rất bất đắc dĩ, lại vẫn cười trả lời nàng: "Ngươi đã kháng cự như vậy, ta còn có thể cưỡng bách ngươi đòi một đứa nhỏ cho bằng được chắc?" Trên thế giới này, đối với nàng mà nói, người trân quý nhất có lẽ chỉ có ca ca cùng Tiểu Lạc. "Sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải quay phim." An Nhược Thủy đã nằm xuống, nàng thấy Lạc Huyền Ca vẫn còn dáng vẻ khó tin, không nhịn được bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Nhanh ngủ đi, ta bảo đảm với ngươi ngày mai tỉnh lại, nhất định không thay đổi chủ ý." Lạc Huyền Ca từ từ nằm xuống, nhắm mắt mấy phút, vẫn không thể nào buồn ngủ. Nàng trở thân nhìn mặt nghiêng của An Nhược Thủy, không nhịn được hỏi: "Ngươi thật rất muốn một đứa con sao?" "... Ừ, rất thích con nít. Nhỏ nhỏ đáng yêu a." An Nhược Thủy lúc này ngủ mơ mơ màng màng, có người hỏi liền thuận miệng trả lời. Lạc Huyền Ca nghe An Nhược Thủy trả lời, nàng khó mà hiểu nổi gãi gãi đầu, lần nữa hỏi: "Thật rất thích sao?" "Ừ ừ,... Mau đi ngủ." An Nhược Thủy nghiêng người khoát cánh tay lên ngang hông Lạc Huyền Ca, thuận thế lăn vào trong lòng Lạc Huyền Ca. Lạc Huyền Ca mang đầy bụng tâm sự từ từ ngủ, trong đầu luôn hồi tưởng mấy câu nói lúc nãy của An Nhược Thủy. Bởi vì nàng kháng cự, An Nhược Thủy liền buông tha chuyện mình thích trẻ con, vậy nàng có phải cũng không nên tùy hứng a? Lạc Huyền Ca có chút nghĩ không ra, không biết rốt cuộc nên làm cái gì. Nghĩ đến lúc nãy An Nhược Thủy vô cùng buồn ngủ nhận được điện thoại của An Tuấn Phong, nghe An Tuấn Phong nói sắp làm ba ba, lại lập tức mặt mày hưng phấn. Lạc Huyền Ca nghĩ một chút, nếu như An Nhược Thủy có đứa nhỏ của riêng mình, có phải cũng vui vẻ như vậy? Có thể sẽ còn vui vẻ hơn vừa rồi? Nàng suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra, vì vậy dự định lấy điện thoại ra hỏi những người khác một chút. Lúc này, xa xa ở một đất nước khác, Giang Ý Hàm vừa kết thúc công việc, đang nghỉ ngơi thì nhận được tin Lạc Huyền Ca gửi tới, nàng lúc ấy còn ngẩn người một chút, sau đó nghiêm túc soạn tin hồi âm lại. Giang Ý Hàm: Con người vốn cho rằng đứa nhỏ là lễ vật thần bí thượng thiên ban tặng, có người cảm thấy đó là món quà, vì vậy bọn họ tràn đầy mong đợi cùng kinh hỉ. Có người cảm thấy đó là ác ma nguyền rủa, vì vậy bọn họ tránh còn không kịp, hận không thể cách xa ngàn dặm. Ta thì cảm thấy hết thảy cứ theo duyên phận là được, lễ vật tốt hay xấu là do nội tâm của người mở quà. Giang Ý Hàm gửi tin đã hơn mười phút cũng không thấy Lạc Huyền Ca trả lời, nàng đang chuẩn bị cất di động kêu tài xế đưa nàng trở về, lại cau mày nhắn tin một lần nữa. Giang Ý Hàm: Ngươi ngay cả đối tượng còn chưa có, bây giờ đã nghĩ chuyện con cái... có phải là hơi sớm một chút hay không?! Lạc Huyền Ca vốn đang suy ngẫm xem đứa nhỏ đối với nàng mà nói rốt cuộc có phải lễ vật trân quý không, thấy Giang Ý Hàm gửi tới tin thứ hai, nàng liền trả lời lại. Lạc Huyền Ca: Không sớm. Mấy tháng trước Nhược Thủy đã giục ta muốn có con rồi. -----------
Tác giả có lời muốn nói: Giang Ý Hàm: Dọn cái giường tới đây, ta cần chậm rãi nằm.
Lý Điềm thấy các nàng sóng vai trở lại, tò mò hỏi. Hứa Tụ đưa thịt nướng tới trước mặt nàng, nhắc nhở: "Ngoan ngoãn ăn thịt là được, quản nhiều như vậy không chê mệt sao?" "Ta..." Lý Điềm cười ha hả một tiếng, quản nhiều như vậy rất mệt mỏi, nhưng ai bảo nàng cầm tiền của An tổng đây, chuyện của An Nhược Thủy nàng nhất định phải bận tâm a. Bất quá trước mắt, lão bà cầm thịt nướng đưa đến miệng, chuyện người khác nàng tạm thời mặc kệ. Càng huống chi có Lạc Huyền Ca cùng theo An Nhược Thủy ra ngoài, chắc hẳn cũng không gặp chuyện phiền toái. An Nhược Thủy không nói gì, trực tiếp tìm hộ vệ để lấy nguyên liệu nướng thịt nàng đã chuẩn bị sẵn. Lạc Huyền Ca đến gần bên cạnh Lý Điềm, ngửi mùi thơm thịt nướng, quả thực rất thèm. Mà Lý Điềm thì phồng quai hàm ăn thỏa thuê, cười hỏi Lạc Huyền Ca: "Mấy ngày qua, mọi người đều chảy nước miếng muốn nếm thử thịt mà Nhược Thủy nướng một chút. Bất quá đều ngại thân phận nàng không dám tới xin, cũng chỉ có Giang đạo có thể ké được mấy xiên. Ngươi hôm nay coi như có lộc ăn rồi." "Hể?" Lạc giáo chủ rất là kinh ngạc nhìn Lý Điềm, nhưng mà nội tâm cũng thêm mấy phần mong đợi đối với thịt nướng của An Nhược Thủy. Bất kể mùi vị thịt nướng có ngon hay không, chung quy cũng là một mảnh tâm ý của phu nhân đối với mình, Lạc giáo chủ âm thầm quyết định, chờ lát nữa nhất định phải ăn hết tất cả. Mấy người hộ vệ dọn nguyên liệu tới, An Nhược Thủy kêu Lạc Huyền Ca đến hỗ trợ. Rất nhanh, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, An Nhược Thủy bảo Lạc Huyền Ca không được dính vào, nàng tự mình động thủ làm cho Lạc Huyền Ca một bữa ăn mỹ vị. Lạc giáo chủ ngồi bên cạnh An Nhược Thủy, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, lẳng lặng chờ. Những người khác bên trong đoàn phim nhìn thấy, đáy mắt thoáng qua đủ loại ánh sáng, nói không rõ là ghen tị hay oán hận, tóm lại vẫn không ít người vụng trộm nói xấu Lạc Huyền Ca, rồi lại xoay người hỏi đồng bạn ngày mai có nên đi qua kết giao hay không. Dẫu sao trước mắt Lạc Huyền Ca tuy rằng rất nổi, nhưng vẫn là người mới trong giới, bọn họ cũng không phải mang danh tiểu đệ tử Cổ Võ như Vương Cao Nghị, cho nên ở trước mặt Lạc Huyền Ca vẫn có thể bày ra tư thái lão tiền bối giới giải trí. "Tới đây, được rồi. Mau nếm thử." An Nhược Thủy đưa thịt nướng cho Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca ngửi được mùi thơm thịt nướng, cũng coi như đã tin lời Lý Điềm nói đoàn phim có người chảy nước miếng nghĩ muốn đến xin. Chờ ăn xong thịt nướng, An Nhược Thủy lại cầm tới cho Lạc Huyền Ca ít trái cây. Lạc Huyền Ca lắc đầu, bày tỏ kiểu gì cũng ăn không nổi nữa. Nàng cắt trái cây thành từng khối, chờ An Nhược Thủy ăn hết phần thịt nướng của mình, nàng mới đưa qua trái cây đã cắt tốt. "Cắt xong rồi, ăn chút không?" Lạc Huyền Ca hỏi. An Nhược Thủy há miệng ra, Lạc Huyền Ca hiểu ý liền cầm lên mấy miếng đưa tới khóe miệng An Nhược Thủy. Một màn này ở trong mắt hai người Lý Điềm Hứa Tụ đã thành thói quen, nhưng mà những người khác bên trong đoàn phim nhìn thấy đều trợn to hai mắt. Sao bảo thanh lãnh không gần gũi người? Sao bảo có chút sạch sẽ quá mức? Sao bảo đóa hoa cao lãnh chỉ có thể đứng xa nhìn? Loại cảm giác cô gái nhỏ đang trong mối tình đầu ngọt ngào là từ đâu ra? An Nhược Thủy biết người vây xem rất nhiều, nhưng điều này không trở ngại nàng hưởng thụ sự săn sóc ấm áp mà Tiểu Lạc mang đến. Đây cũng xem như chăn đệm để về sau nàng công bố tin kết hôn, bên trong phim có nữ chính cùng con nhà giàu sỏa bạch điềm chơi trò mập mờ, bên ngoài phim có An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca thể hiện 'tình tỷ muội'. Sau khi bộ phim này công chiếu, những tin tức hoa cỏ bên lề này cũng thả ra ngoài, trình độ tiếp nhận của fan hâm mộ càng tốt, về sau tin kết hôn phơi bày ra ánh sáng cũng sẽ càng thuận lợi. Nàng không ngại nói thẳng ra, không tất yếu phải làm quá nhiều chuyện vặt như vậy, nhưng mà nàng không muốn Tiểu Lạc chịu nhiều nhục mạ, cũng không muốn tình cảm của hai người nhận lấy nghi ngờ cùng nguyền rủa. Những thứ này Lạc Huyền Ca đều không rõ lắm, nàng thân là Giáo chủ Ma giáo, đã thói quen ra lệnh để cho các giáo đồ trực tiếp tiếp nhận. Bất quá vẫn phải nhập gia tùy tục, những thứ này cứ tiến hành theo An Nhược Thủy an bài đi. Đến buổi tối, tất cả mọi người đều trở lại lều vải của mình. Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy cũng dựa sát nhau chìm vào giấc ngủ. ... Bên trong nhà cũ, An Tuấn Phong vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi phòng ngủ nghỉ ngơi. Đẩy cửa phòng ra phát hiện Phùng Thiên Linh mặt thần bí nhìn hắn, An Tuấn Phong rất là khẩn trương đứng ở cửa. Nhỏ giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy?" "Có hai chuyện muốn nói cho ngươi." Phùng Thiên Linh cười nói với hắn, lại không cụ thể nói là chuyện gì, ngược lại tỏ ra càng thần bí hơn. An Tuấn Phong thấy Phùng Thiên Linh cười, hắn cũng liền thả lỏng chút, từ từ đi tới mép giường nhẹ giọng nói: "Vậy ta muốn nghe tin tức tốt." "Hì hì, đều là tin tức tốt." Phùng Thiên Linh hoạt bát cười một tiếng, sau đó lấy ra một tờ báo cáo đưa cho An Tuấn Phong: "Ngươi tự xem đi." An Tuấn Phong mặt đầy hồ nghi nhận lấy, ánh mắt tùy ý quét qua, ngẩn người một chút, đột nhiên hai tay run rẩy một lần nữa cẩn thận kiểm tra một lần. Hắn há miệng, trong lúc nhất thời không nói nên lời, chỉ lo cười ngây ngô. Trang giấy trong tay lại bị hắn cầm đến trước mắt nhìn kỹ một lần, sau đó hưng phấn ôm lấy Phùng Thiên Linh: "Ta sắp làm ba đúng không?!" "Ừ." Phùng Thiên Linh thấy An Tuấn Phong vui vẻ như vậy, nàng cũng không kìm được bật cười. An Tuấn Phong hưng phấn cả một đêm, nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, nhưng lại không dám có động tĩnh quá lớn, sợ đánh thức Phùng Thiên Linh. Kích động đi đến thư phòng, sau đó lấy điện thoại ra, cũng không đoái hoài thời gian, trực tiếp gọi điện thoại cho An Nhược Thủy. Vì vậy Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy hai người đang ngủ mơ mơ màng màng, bị chuông di động đánh thức. An Nhược Thủy buồn ngủ híp mắt nhận điện thoại, thanh âm mơ hồ hỏi: "Ca? Làm sao vậy?" "Ta sắp làm ba ba! Ta sắp làm ba ba! A ha ha ha ha, ta sắp làm ba ba a." An Nhược Thủy tức thì hết buồn ngủ, trở mình ngồi dậy, vỗ vỗ Lạc Huyền Ca nằm ở bên người, An Nhược Thủy cũng hết sức hưng phấn nói: "Tiểu Lạc, ca ta sắp làm ba ba." "Ba?... Ồ, chúc mừng!" Lạc giáo chủ dạo một vòng quanh não mới lục soát ra nghĩa của cái từ 'ba ba' này. Lạc giáo chủ không thích con nít cho lắm, cũng không lãnh hội được cảm giác hưng phấn của những người này, nàng chỉ cảm thấy hiện tại rất mệt, rất muốn ôm phu nhân tiếp tục ngủ một giấc. "Tiểu Lạc, ngươi..." An Nhược Thủy liếc nhìn Lạc Huyền Ca, sau đó ý thức được di động còn chưa ngắt, nàng nói với An Tuấn Phong ở đầu bên kia điện thoại: "Ca, Tiểu Lạc hôm nay rất mệt, ta tạm thời không cùng ngươi trò chuyện nữa." Sau khi cúp điện thoại, An Nhược Thủy để điện thoại di động qua một bên, nàng cúi người dán nửa thân vào trên người Lạc Huyền Ca, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Bộ dáng hình như không vui lắm?" "Ngươi cũng rất muốn có một đứa nhỏ sao?" Lạc Huyền Ca suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra. An Nhược Thủy lắc đầu: "Ta cho rằng con cái chính là kết tinh tình yêu của chúng ta, bởi vì rất yêu ngươi, cho nên muốn cùng ngươi mang thai một sinh mệnh. Nhưng mà..." "Nhưng mà cái gì?" Lạc giáo chủ truy hỏi, ngữ khí căng thẳng tỏ ra không tốt lắm. An Nhược Thủy cười khẽ, tiến lên nhẹ nhàng vuốt má nàng, như đang an ủi: "Nhưng mà nếu ngươi không thích vậy thì thôi bỏ đi." Lạc Huyền Ca tức thì thanh tỉnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn An Nhược Thủy. Trước đó còn ngày ngày cho nàng nhìn đủ loại hình tiểu bảo bảo, còn để cho nàng xem các video thú vị của bao nhiêu trẻ con, thậm chí ngay cả đồ chơi con nít cũng mua mua mua đủ thứ, sau cùng lại vô cùng tiếc than đưa cho Tiểu Hi. Đoạn thời gian đó, Lạc Huyền Ca buồn bực cực kỳ. Hiện tại An Nhược Thủy lại nói thôi bỏ đi, điều này làm cho Lạc Huyền Ca cảm thấy tuyệt đến không tưởng tượng nổi. An Nhược Thủy thấy nàng bộ dáng khó tin, liền không nhịn được bật cười, nhào tới phía trước cắn nhẹ một cái lên cổ Lạc Huyền Ca, nghe được thanh âm hút khí lạnh của Lạc Huyền Ca, nàng chìa lưỡi ra từ từ liếm lấy dấu răng. "Đau không?" An Nhược Thủy mặt mang ý cười hỏi nàng, Lạc Huyền Ca gật đầu một cái, An Nhược Thủy tiếp tục nói: "Có phải đã có thể tin tưởng đây là sự thật?" "Ừ..." Lạc Huyền Ca tin chắc, nhưng lại không biết tại sao An Nhược Thủy đột nhiên thay đổi chủ ý. Trong lòng An Nhược Thủy rất bất đắc dĩ, lại vẫn cười trả lời nàng: "Ngươi đã kháng cự như vậy, ta còn có thể cưỡng bách ngươi đòi một đứa nhỏ cho bằng được chắc?" Trên thế giới này, đối với nàng mà nói, người trân quý nhất có lẽ chỉ có ca ca cùng Tiểu Lạc. "Sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải quay phim." An Nhược Thủy đã nằm xuống, nàng thấy Lạc Huyền Ca vẫn còn dáng vẻ khó tin, không nhịn được bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Nhanh ngủ đi, ta bảo đảm với ngươi ngày mai tỉnh lại, nhất định không thay đổi chủ ý." Lạc Huyền Ca từ từ nằm xuống, nhắm mắt mấy phút, vẫn không thể nào buồn ngủ. Nàng trở thân nhìn mặt nghiêng của An Nhược Thủy, không nhịn được hỏi: "Ngươi thật rất muốn một đứa con sao?" "... Ừ, rất thích con nít. Nhỏ nhỏ đáng yêu a." An Nhược Thủy lúc này ngủ mơ mơ màng màng, có người hỏi liền thuận miệng trả lời. Lạc Huyền Ca nghe An Nhược Thủy trả lời, nàng khó mà hiểu nổi gãi gãi đầu, lần nữa hỏi: "Thật rất thích sao?" "Ừ ừ,... Mau đi ngủ." An Nhược Thủy nghiêng người khoát cánh tay lên ngang hông Lạc Huyền Ca, thuận thế lăn vào trong lòng Lạc Huyền Ca. Lạc Huyền Ca mang đầy bụng tâm sự từ từ ngủ, trong đầu luôn hồi tưởng mấy câu nói lúc nãy của An Nhược Thủy. Bởi vì nàng kháng cự, An Nhược Thủy liền buông tha chuyện mình thích trẻ con, vậy nàng có phải cũng không nên tùy hứng a? Lạc Huyền Ca có chút nghĩ không ra, không biết rốt cuộc nên làm cái gì. Nghĩ đến lúc nãy An Nhược Thủy vô cùng buồn ngủ nhận được điện thoại của An Tuấn Phong, nghe An Tuấn Phong nói sắp làm ba ba, lại lập tức mặt mày hưng phấn. Lạc Huyền Ca nghĩ một chút, nếu như An Nhược Thủy có đứa nhỏ của riêng mình, có phải cũng vui vẻ như vậy? Có thể sẽ còn vui vẻ hơn vừa rồi? Nàng suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra, vì vậy dự định lấy điện thoại ra hỏi những người khác một chút. Lúc này, xa xa ở một đất nước khác, Giang Ý Hàm vừa kết thúc công việc, đang nghỉ ngơi thì nhận được tin Lạc Huyền Ca gửi tới, nàng lúc ấy còn ngẩn người một chút, sau đó nghiêm túc soạn tin hồi âm lại. Giang Ý Hàm: Con người vốn cho rằng đứa nhỏ là lễ vật thần bí thượng thiên ban tặng, có người cảm thấy đó là món quà, vì vậy bọn họ tràn đầy mong đợi cùng kinh hỉ. Có người cảm thấy đó là ác ma nguyền rủa, vì vậy bọn họ tránh còn không kịp, hận không thể cách xa ngàn dặm. Ta thì cảm thấy hết thảy cứ theo duyên phận là được, lễ vật tốt hay xấu là do nội tâm của người mở quà. Giang Ý Hàm gửi tin đã hơn mười phút cũng không thấy Lạc Huyền Ca trả lời, nàng đang chuẩn bị cất di động kêu tài xế đưa nàng trở về, lại cau mày nhắn tin một lần nữa. Giang Ý Hàm: Ngươi ngay cả đối tượng còn chưa có, bây giờ đã nghĩ chuyện con cái... có phải là hơi sớm một chút hay không?! Lạc Huyền Ca vốn đang suy ngẫm xem đứa nhỏ đối với nàng mà nói rốt cuộc có phải lễ vật trân quý không, thấy Giang Ý Hàm gửi tới tin thứ hai, nàng liền trả lời lại. Lạc Huyền Ca: Không sớm. Mấy tháng trước Nhược Thủy đã giục ta muốn có con rồi. -----------
Tác giả có lời muốn nói: Giang Ý Hàm: Dọn cái giường tới đây, ta cần chậm rãi nằm.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1: Giáo chủ trọng sinh
- Chương 2: Cơ hội tới rồi
- Chương 3: Có sở trường gì
- Chương 4: Phục thù
- Chương 5: Lựa chọn của giáo chủ
- Chương 6: Tuyển chọn bắt đầu
- Chương 7: Tổ hai người khoe xuẩn
- Chương 8: Giáo chủ thi triển thân thủ
- Chương 9: Giáo chủ kể khổ
- Chương 10: Biết được chân tướng
- Chương 11: Người hướng dẫn thần bí
- Chương 12: Nói thật cũng không ai tin
- Chương 13: Kỹ năng mới của giáo chủ
- Chương 14: Các loại ảo giác
- Chương 15: Thói quen mặt đau
- Chương 16: Võ lâm không còn xuất hiện nữa
- Chương 17: Nguy cơ ngầm
- Chương 18: Dò xét lẫn nhau
- Chương 19: Quan tâm từ Ảnh hậu
- Chương 20: Nghi hoặc của An tổng
- Chương 21: Ăn miếng trả miếng
- Chương 22: Tương kế tựu kế
- Chương 23: Chân tướng tàn nhẫn
- Phiên ngoại 1: Lạc Huyền Ca ở một thế giới khác
- Chương 24: Không cưới hà cớ gì tán
- Chương 25: Người xưa cố vật
- Chương 26: An Nhược Thủy ngạo kiều
- Chương 27: Đau không muốn sống
- Chương 28: Giáo chủ ngay thẳng.
- Chương 29: Đưa ngươi đi quay phim heo
- Phiên ngoại 2: Lạc Huyền Ca ở Ma giáo
- Chương 30: Bỏ qua điện thoại của Ảnh hậu
- Chương 31: Giáo chủ oan ức
- Chương 32: Thanh mai trở lại rồi
- Phiên ngoại 3: Đường đến Hán Vũ Thành
- Chương 33: Lời hứa của Giáo chủ
- Chương 34: Đồng minh của Giáo chủ
- Chương 35: Kẻ dây dưa
- Phiên ngoại 4: Tuyên Dương công chúa
- Chương 36: Xin hỏi có thể ký tên cho ta không
- Chương 37: Ta đã có vợ rồi
- Chương 38: Trái tim nhỏ bé bể đầy đất
- Chương 39: Ta có phải là bị bệnh hay không
- Chương 40: Cái này sợ là bệnh nan y
- Chương 41: Đáng đời ngươi gặp báo ứng
- Chương 42: Dần dần sáng tỏ
- Chương 43: Oán khí ngất trời
- Chương 44: Vai diễn này độ khó quá cao
- Chương 45: Ta là bay vào
- Chương 46: Buổi tối tới tìm ta
- Chương 47: Biến tướng tú ân ái
- Chương 48: Kết cục của nhân sĩ xuyên không
- Chương 49: Giáo chủ tức giận
- Chương 50: Giáo chủ hôn mê
- Phiên ngoại 5: Ngươi rốt cuộc là người nào
- Chương 51: Lần này lý giải không có lỗ hổng
- Phiên ngoại 6: Ngươi muốn cùng ta trở về không?
- Phiên ngoại 7: Trong lòng không còn ngươi nữa.
- Chương 52: Giáo đồ không giống nhau
- Chương 53: Giáo chủ leo cây nhìn phu nhân
- Chương 54: Bị đánh cũng không thua thiệt
- Chương 55: Ảnh hậu lật lọng
- Chương 56: Ngoài ý muốn mất đi tử cổ
- Chương 57: Từ đại ca trở về nước
- Chương 58: Show tiết mục
- Chương 59: Từ ảnh đế trở về
- Chương 60: Giáo chủ lộ tẩy
- Chương 61: Liên lạc Cổ Võ thế gia
- Chương 62: Niềm vui ngoài ý muốn
- Chương 63: Võ học kỳ tài
- Chương 64: Lòng như mũi tên
- Chương 65: Giáo chủ xuất hiện
- Chương 66: Giáo chủ hủy hợp đồng
- Chương 67: An đại ca đáng thương
- Chương 68: Ta thật sự rất yêu rất yêu ngươi
- Chương 69: Không muốn rời khỏi tầm mắt ngươi.
- Chương 70: Đắp chăn nói chuyện phiếm
- Chương 71: Hàn Dục vả mặt tất cả dân mạng
- Chương 72: Hàn Dục tự mình bôi đen
- Chương 73: Show thực tế cỡ bự
- Chương 74: Từ Hạo gia nhập show thực tế
- Chương 75: Đây không phải là ôm bắp đùi
- Chương 76: Giáo chủ đối chiến đại sư huynh Cổ Võ
- Chương 77: Sói xám và cừu bông
- Chương 78: An Nhược Thủy thay đổi
- Chương 79: Giáo chủ lấy một chọi năm
- Chương 80: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 81: Tìm được bảo bối
- Chương 82: Dần dần sáng tỏ
- Chương 83: Giáo chủ đang mở mang trí tuệ
- Chương 84: Phu nhân nói cái gì chính là cái đó
- Chương 85: An Nhược Thủy ủy khuất
- Chương 86: Phế đi Trịnh Húc
- Chương 87: Bắt đầu tranh tài
- Chương 88: Giáo chủ chiến thắng
- Chương 89: An đại ca hỏi thăm
- Chương 90: Từ Hạo bực bội
- Chương 91: Ám ảnh tâm lý của nhóc mập
- Chương 92: Thay đổi cộng sự
- Chương 93: Đột nhiên gọi mẹ
- Chương 94: Tiểu Giang độc thân vui vẻ làm mẹ
- Chương 95: Lạc giáo chủ tráng lá gan
- Chương 96: Show thực tế kết thúc
- Chương 97: Giáo chủ đào hố ca ca
- Chương 98: Gặp ở cục dân chính
- Chương 99: Bổn tọa không đi dạo kỹ viện
- Chương 100: Ngọt bùi cay đắng
- Chương 101: Giáo chủ chấp chưởng Cổ Võ
- Chương 102: Ta vẫn còn là đứa nhỏ
- Chương 103: Nơi này không yên ổn
- Chương 104: Trong lòng biết rõ
- Chương 105: Giáo chủ muốn hôn bị cự tuyệt
- Chương 106: Nhập vai quá sâu
- Chương 107: Hiện tại có hôn rồi
- Chương 108: Nữ minh tinh Lạc Huyền Ca ngoài ý muốn bỏ mạng
- Chương 109: Vào sâu tổ chức nghiên cứu
- Chương 110: Ngồi chờ Cố Tầm Tuyết
- Chương 111: Độc thân cẩu nổi dậy
- Chương 112: Hỏa thiêu tổ nghiên cứu
- Chương 113: Ký giả phiền não
- Chương 114: Ảnh hậu phản công
- Chương 115: Giáo chủ bị giục có em bé
- Chương 116: Nhớ lại chuyện cũ
- Chương 117: Nơi này ta quen thuộc nhất
- Chương 118: Hình và video
- Chương 119: Hôm nay giáo chủ rất cơ trí
- Chương 120: Giáo chủ ăn cơm chùa
- Chương 121: Về nhà thêm đùi gà
- Chương 122: Nhét cho ngươi lượng lớn thức ăn chó
- Chương 123: Bỗng dưng thành vai phụ
- Chương 124: Giáo chủ không coi ai ra gì
- Chương 125: Ngươi nhìn mà làm đi
- Chương 126: Trương Dĩ Vân mất tích
- Chương 127: Hậu tri hậu giác
- Chương 128: Chúng ta tiếp tục yêu nhau được không
- Chương 129: Giáo chủ hủy hình tượng rồi
- Chương 130: Giáo chủ biểu diễn mong muốn cầu sinh
- Chương 131: Giáo chủ một lần nữa thốt ra lời nói thật
- Chương 132: Hoàn toàn lĩnh cơm hộp
- Chương 133: Không có trở ngại nào không qua được
- Chương 134: Kết thúc quay phim
- Chương 135: Đầu tiên loại bỏ An Nhược Thủy
- Chương 136: Bão táp lại sắp tới
- Chương 137: Trừng phạt dành cho người thất bại
- Chương 138: Chúng ta kết hôn hơn một năm rồi
- Chương 139: Chúng ta không giống nhau
- Chương 140: Cầu hôn thành công
- Chương 141: Giáo chủ thay đổi chủ ý
- Chương 142: Nhóc con ra đời
- Chương 143: Tiểu đáng thương chịu ủy khuất
- Chương 144: Cuộc sống hốt bạc của An đại ca.
- Chương 145: Như Lẫm nghịch thiên
- Phiên ngoại 8: Tiểu Như Lẫm và Tiểu Thiên Tứ