Bach Hop Hoan Ban Gai Tai Tieng Edit Chuong 75 Xay Ra Chuyen

Tiếng thở dốc dồn dập chậm rãi giảm dần, Thạch Bách Hợp có chút mệt mỏi dựa vào tường, cúi đầu sững sờ  nhìn ngón tay ướt át của mình, trên ấy còn dính hương vị của Hứa Thanh Khê .

"Cô khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm." Hứa Thanh Khê đưa lưng về phía Thạch Bách Hợp, cởi bỏ áo cưới trắng noãn trên người, tròng mắt của nàng mỏi mệt và tràn ngập chán ghét.

Nhưng thứ khiến nàng căm ghét không phải Thạch Bách Hợp, mà là chính mình.

"Tôi yêu em."

Giọng Thạch Bách Hợp trầm thấp và bất lực, còn mang theo giọng nghẹn ngào run rẩy, lông mi của cô run run, đôi mắt trong nháy mắt đỏ hồng, nhìn tấm lưng Hứa Thanh Khê, giống như một con thú bị thương tổn, luống cuống và sợ hãi.

Động tác Hứa Thanh Khê đang mặc quần áo bỗng dừng lại, bàn tay nắm lấy góc áo đang nhẹ nhàng  run rẩy.

Sau hơi thở nặng nề, nàng nhắm hai mắt rồi nhẹ nhàng mở lời.

" Chúng ta đã sớm kết thúc rồi, Thạch Bách Hợp, chúng ta chẳng có quan hệ gì hết. Lúc trước chúng ta đã từng nói, không nhắc tới tình yêu, bảo trì quan hệ như hiện tại, không phải đã thỏa thuận xong hết rồi sao?"

"Thế nhưng tôi yêu em." Thân thể Thạch Bách Hợp giống như đã trút hết sức lực, tấm lưng dựa vào tường từ từ trượt xuống, cuộn mình trên sàn nhà, ôm lấy chính mình.

Giọng nói như nghẹn ngào ấy của Thạch Bách Hợp, bộ dạng bất lực bị tổn thương tự ôm lấy mình ấy, giương mặt xinh đẹp kiều mị tràn đầy ẩn nhẫn thống khổ ấy, thật khiến người ta đau lòng.

"Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, về sau đừng tới tìm tôi nữa, xin cô đấy."

Hứa Thanh Khê sợ trễ một bước nữa, mình sẽ mềm lòng mà thay đổi chủ ý, không cưỡng lại được mà ôm lấy người con gái này.

Sau khi ném xong câu nói cuối cùng về phía Thạch Bách Hợp, nàng liền vội vàng mở cửa nghiêng người đi ra ngoài.

Nàng không thể mềm lòng, không thể quay về bên cô, không thể tổn thương Điền Tân Vũ, cũng không thể tổn thương cha mẹ mình.

Kỳ thật nói cho cùng, Hứa Thanh Khê chỉ lo sợ. Nàng đã từng bị tổn thương, cũng đã từng thề không yêu ai quá sâu đậm, không được có bất kỳ loại tình cảm yêu thương nào.

Trong quá khứ, mỗi khi gặp được người khiến nàng động lòng, nàng luôn có thể thừa dịp tình cảm còn chưa sâu nặng, nhanh chóng kết thúc.

Chỉ có điều, tình cảm lần này với Thạch Bách Hợp đã quá nhanh quá sâu đậm, khi nàng còn chưa kịp phản ứng, nàng vậy mà đã yêu người con gái ấy mất rồi.

Hứa Thanh Khê không phải chưa từng nghĩ tới quay về bên Thạch Bách Hợp, nhưng có một lần nàng đã vô tình thấy Thạch Bách Hợp rất tự nhiên kéo một cô gái vào lòng, hôn lên mặt cô ta.

Thời khắc ấy, Hứa Thanh Khê bỗng chốc cảm thấy vết thương cũ đã đau lại, Thạch Bách Hợp là một người phụ nữ phóng đãng không thể trói buộc, có quan hệ nam nữ chỉ nhiều chứ không ít hơn nàng.

Tựa như khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, vừa gặp đã say mê.

Khi gặp nàng Thạch Bách Hợp đã như vậy, có lẽ khi Thạch Bách Hợp gặp phải người khác cũng sẽ như thế.

Hứa Thanh Khê không thể chịu nổi phản bội thêm một lần nữa, loại thống khổ sống không bằng chết ấy, trải qua một lần đã là quá đủ rồi, nàng không muốn lại trải qua lần thứ hai.

Điền Tân Vũ thổ lộ vào một thời điểm rất đúng lúc, cho nên Hứa Thanh Khê mới nhận lời.

Hứa Thanh Khê bước ra từ phòng thử đồ, nhưng không thay áo cưới, vẫn mặc quần áo lúc đến, trên mặt vươn một lớp mồ hôi mỏng, vội vội vàng vàng, thần sắc kỳ quái, nàng bước ra bèn không nói một lời, lôi kéo Điền Tân Vũ đi.

Điền Tân Vũ cùng cô bán hàng đều thấy khó hiểu.

"Xin lỗi, vị hôn thê của tôi đại khái không quá ưa thích." Điền Tân Vũ vừa bị Hứa Thanh Khê lôi đi, vừa áy náy xin lỗi cô bán hàng.

Tận cho đến khi thân ảnh của hai người biến mất, cô bán hàng mới hồi ánh mắt nghi hoặc, bất đắc dĩ lắc đầu, mọi nghi ngờ đều bay biến.

Cô dâu ấy thật quái lạ.

Cô bán hàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, chuẩn bị thu dọn áo cưới, nhưng vừa đẩy cửa đã giật nảy mình.

Trong phòng thử đồ của cô gái vừa kéo bạn trai rời khỏi tiệm kia, vậy mà có một cô gái khác sống sờ sờ ngồi bên trong, ôm đầu gối ngồi dưới đất, mặt không biểu tình, ánh mắt trống rỗng chậm rãi chảy nước mắt.

Sau khi Tô Phùng Tần rời đi, Tịch Sư Tử gọi điện thoại cho Tịch Sư Lam, nhưng dường như Tịch Sư Lam có chút bận rộn, mới nói mấy câu đã cúp máy.

Khi chỉ còn một mình, Tịch Sư Tử mới thật sự cảm thấy là lạ, dù sao mấy ngày nay cô đều ở cùng Tô Phùng Tần.

Đã lâu rồi cô chưa quay về phòng vẽ, bèn quyết định trở về một chuyến.

Bên trong phòng vẽ tranh sạch sẽ không nhuốm bụi trần, cơ hồ cứ cách mỗi hai ngày Hứa Thanh Khê đều tới phòng vẽ tranh quét dọn một lần.

Tịch Sư Tử cởi áo ngoài, mặc áo ba lỗ màu đen cùng bộ đồ công nhân thợ hồ, đi vòng vòng trong phòng một hồi, tự thưởng thức những tác phẩm của mình treo trên tường, nhìn một chút đột nhiên cảm thấy không có bức nào khiến cô hài lòng.

Hồi lâu không hề động bút  Tịch Sư Tử ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu pha màu vẽ tranh.

Cô đã sớm quyết định, nên vẽ chủ đề gì rồi.

Tịch Sư Tử đối với sự nghiệp vẽ tranh nghiêm túc và chăm chú hơn bất kỳ ai.

Từ sau đêm trở về phòng vẽ tranh, Tịch Sư Tử đã ở trong phòng vẽ suốt hai ngày hai đêm, đói bụng thì lấy bánh mì trong tủ lạnh để ăn, mệt mỏi thì ngủ trên trên ghế sa lon.

Điện thoại di động vứt ở một bên cũng sớm đã không còn pin, màn hình đen lẳng lặng nằm trong một góc phòng.

Sau khi vẽ nét cuối cùng trên bức tranh, trên gương mặt tái nhợt lạnh lùng của cô rốt cuộc nở một nụ cười.

Trải qua hai ngày, ánh đèn chiếu xuống gương mặt cô có chút tái nhợt và rã rời, chỉ mỗi đôi mắt thâm thúy vẫn thanh minh như thường ngày, cô buông bút vẽ xuống, nhìn ba bức tranh bày trước mặt.

Tịch Sư Tử đã dùng hai ngày vẽ xong ba bức họa, nhưng thật ra chỉ có hai bức là thành phẩm cuối cùng, còn bên cạnh là một đống giấy vẽ phác họa và bản thảo bị bỏ rơi.

Ba bức tranh được bày song song, thoạt nhìn thì như nhau, nhưng kỳ thật lại có sự khác biệt rất rõ ràng.

Trên con đường lát đá phơi đầy lá rụng, dưới một tán cây cổ thụ, có thân cây to bằng mấy người ôm.

Cây lá cực kỳ tươi tốt, cành lá rậm rạp chằng chịt che khuất ánh nắng, chỉ có vài ánh nắng xuyên qua những khe hở nhỏ xíu, ở giữa không trung tạo ra một màn ánh sáng mông lung, chiếu thành những vệt ánh sáng trên con đường trải đá.

Một cô bé mặt váy hoa, bím tóc đứng dưới tàng cây, xinh đẹp đáng yêu, trên mặt là nụ cười ngây thơ, đôi mắt long lanh ngơ ngác như nai tơ, hiếu kỳ và vui vẻ ngửa đầu nhìn lá cây một mảnh xanh mơn mởn trên đỉnh đầu.

Nàng giang hai tay, khóe môi cong cong, có ánh sáng xuyên thấu qua cành lá, vươn trên đôi tay nàng, tựa như nàng đang ôm lấy ánh nắng.

Tiếu dung của cô bé ấy sạch sẽ tựa như suối nước trong veo trên núi, thanh tịnh thấy đáy. Để cho người ta nhìn liền không nhịn được mà mỉm cười theo nàng.

Bức hoạ thứ hai, cũng cùng một địa điểm, cùng một khung cảnh, vẫn dưới cây đại thụ ấy, vẫn trên con đường lát đá rụng đầy lá.

Chỉ là cô bé mỉm cười đứng dưới tàng cây kia, đã lớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Nàng mặc quần jean cùng áo T-shirt rộng thùng thình, chân mang đôi giày thể thao sáng bóng, bên cạnh là giá vẽ tranh, mái tóc dài mềm mượt xõa bên vai, hai tay đút vào túi quần, ngẩng đầu nhìn lá xanh tươi.

Gương mặt không phấn son, xinh đẹp dịu dàng, trên môi vươn nụ cười tràn đầy thanh xuân, trong mắt lóe sáng vòng hào quang phảng phất như nàng đã có cả thể giới, phong nhã thanh cao, để cho người ta không dời mắt nổi.

Bức vẽ thứ ba, cũng hệt như hai bức trước đó.

Chỉ là thiếu nữ đứng dưới tàng cây lại càng trưởng thành hơn, biến thành một người phụ nữ trẻ tuổi mỹ mạo ưu nhã.

Nàng khoác trên mình một chiếc áo khoác dài, tóc tùy ý xõa sau lưng, thân hình thon dài ưu mỹ, nụ cười trên môi đã thu lại phần nào, không còn sự ngây thơ thuở nào, chỉ còn lại gương mặt ôn nhu lưu luyến.

Cặp mắt xinh đẹp quyến rũ ấy, hàm chứa màn sương khói mông lung, mang theo vài phần hoài niệm và ưu thương, lẳng lặng ngửa đầu nhìn những phiến lá xanh biếc trên đỉnh đầu.

Ba bức vẽ tựa hồ chỉ miêu tả sự trưởng thành của một người phụ nữ, mà người ấy chính là Tô Phùng Tần.

Tịch Sư Tử bò trên sàn nhà, đến bên tủ lạnh, mở một bình nước lọc, uống ừng ực một hơi cạn sạch.

Ở trong căn buồng nhỏ bé này hai ngày, trong đầu Tịch Sư Tử đều là hình ảnh của Tô Phùng Tần, cô không ngừng tưởng tượng thấy Tô Phùng Tần khi còn là một cô bé, sau đó bước vào độ tuổi thanh xuân, rồi trở thành Tô Phùng Tần của bây giờ.

Sau khi hoàn thành tác phẩm, Tịch Sư Tử đột nhiên càng tưởng niệm về Tô Phùng Tần, cô đột nhiên rất muốn gặp Tô Phùng Tần, rất muốn rất muốn. Hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Tô Phùng Tần, hung hăng ôm lấy nàng, hôn nàng.

Ý nghĩ như vậy vừa trôi qua não, Tịch Sư Tử liền cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Phùng Tần.

May mắn là Hứa Thanh Khê biết cô thường xuyên để di động tới khi cạn pin, cho nên đặc biệt để một đống dây sạc pin trong phòng vẽ.

Sau khi Tịch Sư Tử mở máy mới giật mình phát hiện, đã qua hai ngày rồi. Ngày đêm điên đảo hai ngày, cô căn bản cũng không quan tâm thời gian, chỉ muốn vẽ cho tới khi xong.

Điện thoại mới vừa mở, liền nhấp nháy liên tục có những tin nhắn chưa đọc được gởi tới, chị dâu, anh hai, ba mẹ, Tô Phùng Tần, còn có Hứa Thanh Khê .

Tịch Sư Tử ưu tiên ấn mở tin nhắn của Tô Phùng Tần, chỉ có một câu ngắn gọn.

"Sư Tử, chị muốn gặp em."

Tim đột nhiên nhảy một cái, Tịch Sư Tử nhẹ nhàng hút một hơi, nhanh chóng nhấn nút gọi nàng.

Điện thoại được kết nối, nhưng lại rất nhanh bị treo máy, Tịch Sư Tử nhíu mày, cảm thấy rất kinh ngạc, Tô Phùng Tần cho tới bây giờ cũng chưa từng cúp điện thoại của cô, đây là lần đầu tiên.

Sau đó cô có thử gọi thêm vài cuộc, nhưng vẫn bị treo máy.

Khi Tịch Sư Tử còn đang nghi hoặc nhìn điện thoại di động, thì khóa cửa đột nhiên chuyển động.

Người biết phòng vẽ tranh ở đâu, chỉ có một người, Hứa Thanh Khê.

Tịch Sư Tử đi tới, vặn mở cửa.

Hứa Thanh Khê đang cầm chìa khóa có chút khom người như sắp mở cửa, nhìn thấy cửa đột nhiên bật mở, nàng có chút sững sờ.

Sau khi nhìn thấy Tịch Sư Tử, nàng nhíu mày, bày ra bộ dáng bất đắc dĩ.

"Sư Tử, mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cho dù có vẽ, cũng cảm phiền cậu sạc đủ pin điện thoại di động của cậu, giữ liên lạc với mọi người có được hay không?"

Trông thấy Hứa Thanh Khê, Tịch Sư Tử mới nhớ tới , nếu tính chính xác, hôm qua là ngày Hứa Thanh Khê đính hôn.

Chết tiệt, vậy mà cô lại quên mất.

"Thật xin lỗi, hình như mình đã lỡ buổi lễ đính hôn của cậu." Tịch Sư Tử nghiêm túc nói xin lỗi.

"Không cần, hủy rồi. Gọi điện thoại thì cậu tắt máy, mình biết ngay cậu đang vẽ, cũng lười tới đây kêu cậu." Hứa Thanh Khê bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuy Hứa Thanh Khê vẫn trang điểm như mọi ngày, nhưng không che giấu được thần sắc mệt mỏi trên mặt, xem ra hai ngày này nàng cũng không trải qua một cách vui vẻ gì.

"Vì sao lại hủy?" Tịch Sư Tử hỏi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thạch Bách Hợp theo đuôi Hứa Thanh Khê vào tiệm áo cưới.

Chắc không phải bởi vì Thạch Bách Hợp chứ?!

"Mẹ của Tân Vũ đột nhiên té bất tỉnh, không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn phải làm giải phẫu, cho nên dời ngày đính hôn lại." Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, tràn đầy mỏi mệt cùng phiền muộn.

"Ừm." Tịch Sư Tử nhẹ gật đầu, biểu thị cô hiểu rồi.

Hiển nhiên, cô cũng không biết nên an ủi Hứa Thanh Khê ra sao.

"Đúng rồi, suýt nữa quên mất nói với cậu. Đồ chết tiệt, trốn ở chỗ này hai ngày, cậu có biết bạn gái của cậu đã xảy ra chuyện gì hay không?" Hứa Thanh Khê trừng mắt, giọng đột nhiên lớn lên, vươn tay nắm lấy bả vai Tịch Sư Tử kích động lắc mạnh.

loading...