Anh Chon Ai Sieu Mau Hay Osin Full Chap 53 Boi Em Thuoc Ve Anh Chi Minh Anh Thoi

Hàng lông mi cong mà đen lánh khẽ động đậy, nàng từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Không gian trắng toát, tay trái vẫn tê nhức, từng giọt nước đều đặn đi vào theo mũi tiêm, tay phải ấm áp, pha chút ươn ướt. Là anh, cách nàng rất gần, đây rốt cuộc là mơ hay là thật? Đầu óc nàng quay cuồng.

Ấn nút gọi, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của nàng từ từ đưa lên má, xoa đi những giọt nước, anh hạnh phúc tới nỗi không thể nói lên lời.

Rõ ràng, trong hai ngày, anh khát khao tới cái giây phút này vô cùng, anh nhớ nàng biết bao, vậy mà, bây giờ, nàng trước mặt, nhìn anh trìu mến, một cảm xúc quá mãnh liệt, niềm vui tới quá bất ngờ, khiến anh gần như bị tê liệt, ngỡ ngàng.

-"Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à ..."

Tiếng bác sĩ xua tan cái sự tĩnh lặng của căn phòng, sau một hồi kiểm tra tổng thể, ông từ từ cất lời.

-"Tốt, không còn điều gì đáng ngại, mẹ khỏe, con khỏe...tạm thời không cần truyền nữa"

Rành mạch từng từ từng chữ khiến nàng vừa vui vừa buồn, vui vì đứa bé mạnh khỏe, buồn vì chẳng thế giấu anh rồi, anh sẽ phản ứng như nào? 

Anh ở đây là thương hại nàng sao? Minh định đứng dạy bắt tay cảm ơn, nhưng người không theo ý khổ chủ, chuyếnh choáng suýt ngã, nàng đưa ánh mắt lo lắng.

-"Cô là có phúc lắm nhé, người ta thương cô hai ngày chẳng ăn uống gì...cố mà giữ..."

-"Em đừng nghe...bác sĩ trêu đó..."

Nhìn vầng mắt thâm quầng, khuôn mặt trắng bệch của anh, nàng cũng linh tính được, biết anh bướng tính, dù miệng vẫn đắng ngắt, nhưng nàng vẫn vờ vịt.

-"Em thèm ăn BBQ quá, gọi cho em nhiều nhiều..."

Đại gia ngẩn người, vừa mới tỉnh dậy đã đòi ăn sao? Chẳng giống nàng tẹo nào, chợt nghĩ giờ là ăn cho hai cái bụng, với cả, người ta nói, phụ nữ mang bầu nghén khó lường, anh mừng rỡ gọi liền chục suất, đủ các kiểu.

Chục phút thì đồ ăn cũng tới, anh nhanh chóng cầm chiếc cánh gà bóc, đưa tới người trước mặt, nàng ngửi thấy mùi dầu mỡ buồn nôn lên tới tận cổ, nhưng đây là món anh thích, muốn cho người yêu bồi dưỡng lại sức nên cũng cố.

-"Anh cũng ăn đi..."

Ậm ừ cho qua, đại gia vẫn là cứ chăm chú đút cho người yêu, nàng ăn, con khỏe, anh cũng thấy no rồi, nàng đành trở dậy, xắn tay áo, cầm chiếc đùi gà, hành động khiến anh đầy sửng sốt, chả nhẽ người có bầu ăn khỏe vậy ư, anh xé liên tay rồi mà vẫn không kịp nhu cầu?

Chợt miếng thịt trước miệng, mất vài giây ngỡ ngàng, đại gia mới há miệng nhận lấy, đùa giỡn ngậm luôn cả ngón tay nhỏ xinh làm khổ chủ mặt nóng bừng. Đôi trẻ cứ lặng lẽ với cái sự nghiệp ăn uống cho tới khi chàng buột miệng.

-"Ăn đi, ăn cho con anh còn khỏe..."

-"Đứa trẻ này không phải..." 

Nàng rơm rớm.

-"Đứa trẻ này, em là vì nó nên bỏ rơi anh? Anh không quan trọng bằng nó ư?"

-"Không phải...như thế quá thiệt thòi cho anh..."

-"Em xem anh LÀ CÁI GÌ? Có phải em nghĩ, anh sẽ rời xa em vì cái lý do vớ vẩn trong đầu em không?"

Nàng im lặng, anh tiếp tục.

-"Thiệt thòi lớn nhất của tôi là không được ở bên cô đó, ngốc ạ...cô biết tôi đã đau khổ như nào không? Cô biết tôi tưởng cô mệt mỏi vì tôi nên mới không dám làm cô thêm buồn phiền không? Ai ngờ là cái lý do lãng xẹt này...TỪ GIỜ, NGHE RÕ ĐÂY...ĐỪNG HÒNG NỬA BƯỚC RỜI TÔI..."

Nước mắt nàng bắt đầu chảy xuống liên hồi, anh nhấn mạnh.

-"Nói cho em biết, đứa con này là của anh...em hiểu chưa...ANH LÀ CHA NÓ..."

Nàng nghẹn ngào.

-"Không cần tốt với em thế, không cần thương hại em...em có thể tự lo được..."

-"Em vẫn không nhớ gì sao? Điên với em mất..."

Nói đoạn, chàng nhấc bổng nàng dậy, đi về phía nhà tắm.

-"Đưa em đi đâu? Bỏ em xuống?" 

-"Đi rửa tay chứ còn đi đâu...cô định bôi hết mỡ vào chăn à???"

Nàng vẫn thoáng buồn đầy nghĩ ngợi, anh biết, nàng đã không nhớ được, dù có nói gì thì cũng thế mà thôi, nàng sẽ cho là anh thương hại rồi lừa nàng. 

Bởi vậy, lúc vòng lại, đại gia nham hiểm khóa trái cửa phòng, đặt nhẹ nhàng người con gái trong tay lên chiếc nệm mềm mại, cướp lấy bờ môi đầy ngọt ngào. Một nửa dục vọng, một nửa muốn khơi gợi lại chút tiềm thức trong nàng, những nụ hôn nỏng bỏng tới tấp trườn xuống cổ, qua chiếc vòng pha lê tím.

Nàng thở gấp, dùng tay ngăn anh.

-"Em đã không còn trong sạch nữa rồi..."

 Lời nói cũng chẳng thể lay chuyển được càn khôn, chiếc cúc áo bị đại gia nhanh nhẹn tháo mở, anh thì thầm.

-"Với anh, em là người con gái tinh khiết nhất..."

 Nhẹ nhàng cắn lấy đóa hoa đang nở diễm lệ trên da thịt trắng nõn khiến nàng mất dần lí trí, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không ổn, đúng rồi, cái cảm giác quen thuộc, ngọt ngào này, hơi thở này, mùi hương này... 

Những hình ảnh chập chờn liên tục hiện ra trước mắt, dần dần rõ dần, rồi nàng cười, vừa cười vừa khóc vì kí ức ùa về, sung sướng, hạnh phúc, phải, là anh đã cứu mình, nhớ lại chính mình hôm đó là người làm loạn nơi anh, mặt nóng bừng, nàng ngượng chỉ muốn độn thổ, đánh yêu người trước mặt một phát, dỗi hờn.

-"LÀ anh sao? Thực sự hôm ấy là anh sao?"

-"Vâng, là tôi, cái chuyện thiêng liêng thế mà cô cũng không nhớ nổi...tôi đến chịu cô luôn..."

Cáo nhấm một phát rõ đau trên người, coi như trừng phạt con thỏ ngu xi.

-"Thế phải...phải bảo...em... chứ?"

-"Ặc, ai mà biết được thủ khoa đại học lại có bộ não của một con bò vậy...khiến cả hai đều khổ?"

-"Lúc nãy ý, anh biết rồi sao không nói rõ..."

-"Nói em đâu có tin..."

-"Ặc, anh ác lắm..."

-"Em không giận chứ...anh đã không giữ..."

-"Hôm đó là em khơi mào mà...đâu có thể giận...với lại..."

-"Với lại sao?" 

Anh tò mò.

-"Không nói, ngại lắm..."

-"Nói đi mà...đi mà...đi mà..."

-"Không..."

-"Có nói không? Đừng có trách..."

Kiên quyết là thế, vậy mà bị anh cù cho mấy phát liên tiếp, nàng cười sặc sụa.

-"Thôi mà, thôi...em xin...em đầu hàng...thôi mà...em nói...nói luôn đây".

Ngập ngừng ngượng ngịu.

-"Từ lâu, em đã xác định...em chỉ là của anh..."

Mắt anh ánh lên niềm sung sướng, cảm động, tiếp tục chui vào vùng đất đam mê, nàng, sực nghĩ ra. 

- "Lan đâu rồi, phải gọi cho nó."

–"Anh nhắn tin lúc nãy rồi, em thật..."

Tình cảm được một lúc, nàng lại giật mình, đẩy anh ra.

- "Chẳng phải anh kết hôn rồi sao? Với Ngọc."

-'A, cô bé này, mấy hôm nay nằm lì còn chưa kịp theo dõi tình hình chính sự, haha...'

Đại gia cười nham hiểm.

-"Thì em là tình nhân của đại gia...nếu không thích anh sẽ cưới em là vợ hai..."

-"Em...không bao giờ...nhé!"

-"Biết làm sao, em định để con sinh ra không có ba???"

-"Em tự nuôi được, không cần anh..."

Mặt nàng bắt đầu sầm xì, biết điều, anh vội vàng cưng nựng.

-"Thôi mà, anh trêu đó...anh xin...kết hôn gì chứ?"

-"Sao lại thế, còn thấy thông báo trên ti vi mà...chính miệng anh cũng bảo..."

-"Trời ơi, cái giờ phút lãng mạn như thế này...anh hứa, giải thích sau...em là số một, là bà cả của anh, là phu nhân duy nhất, ...tiếp tục được chưa...". Anh nháy mắt đầy ẩn ý, mà nàng vẫn chưa chịu yên phận:

- "Nhỡ làm đau con anh..."

- "Sẽ có cách khiến con không đau..."

Mỉm cười đầy ranh mãnh, nàng bị anh đặt lên trên từ lúc nào, mặt đỏ bừng, trách móc đầy thẹn thùng.

-"Anh...đồ...không biết xấu hổ..."  

"Anh mà biết xấu hổ thì đã không phải là anh...haha...Mà em này, không biết em đã biết bí mật này chưa?"

-"Sao anh? Bí mật gì cơ?"

 - "Cái này bí mật xuyên quốc gia, em nhớ không được nói cho ai biết nhé!" 

Thấy anh có vẻ rất nghiêm túc, nàng tự nhiên trầm trọng.

-"Em thề, cứ tin em!"

-"Được, nhớ giữ kín!"

-"Được, yên tâm...có chuyện gì sao anh..."

Nàng sốt ruột, có phần lo lắng, cố gắng lắng nghe từng lời phía anh...

-"Đó là...đó là... Em thuộc về anh...chỉ mình anh thôi..."

Chàng cười ranh ma, liên tiếp trao những nụ hôn ngọt ngào mãnh liệt lên cơ thể nuột nà, nàng ngượng, mặt như cà chua cuối mùa, hạnh phúc, tiếng cười, tình yêu cháy bỏng - tràn ngập căn phòng.

.....

-"Đã có hợp đồng nào chưa?"

-"Thôi, mày đừng vào rừng  mơ mà bắt con tưởng bở nữa...tao đã bảo rồi, mày ít nhất phải lánh đi hai năm."

-"Chó má..."

Lại một trận cuồng phong đập phá đồ đạc, Dương ái ngại, nhưng vẫn phải cho Ngọc biết cái tin quan trọng.

-"Mày à, chuẩn bị chuyển nhà đi...hợp đồng căn hộ này hết hạn rồi, hiện tại mày không có đủ khả năng chi trả cho năm sau đâu..."

-"Khốn khiếp, chỉ tại đền bù mấy cái nhãn chó chết ấy...rồi có một ngày, bọn chúng phải năn nỉ tao lại như xưa..."

-"Mày có nghe tao nói không thế?"

-"Có, bố mày nghe rồi, không lo, tao là khách Vip của mấy ngân hàng mà, vay chỉ là chuyện nhỏ..."

Dương thở dài, mệt mỏi.

-"Tới bao giờ mày mới nhìn vào thực tế đây? Giờ còn là Vip ư? Xịt thì có..."

-"Tao cứ không đi đấy, tao nằm ì ở đây đấy, xem đứa nào đuổi được tao?"

-"Tới nước này tao cũng phải nói thật rồi...lần này một là dọn đi vì hết hợp đồng, hai là chính mày phải đi trốn nhanh, cẩn thận mấy hôm nữa ra hầu tòa"

-"CÁI GÌ tao làm đ... gì mà hầu mới cả tòa???"

-"Thằng đại ca bị lão chồng hụt của mày bức phải ra làm chứng, vụ mày bắt cóc con đó, cộng thêm tội ép uống thuốc, tội làm nhục danh dự..."

-"Mẹ...CHÓ..."

Dương cố lay bạn, nói rành mạch.

-"Bây giờ phải đi, mày hiểu không, tao đã chuẩn bị hết rồi, cách đây tầm năm tiếng đi xe, ở vùng núi khá xa, sẽ không ai tìm ra hết, không muốn ngồi tù thì phải chạy...mày hiểu không...ra tòa người giàu luôn thắng, vả lại bằng chứng đều chống lại mày hiểu chưa?"

Những lời Dương nói như nhát dao xuyên qua cơ thể, ôm mặt khóc nức nở một hồi lâu.

Hãy đợi đấy, tao sẽ quay lại, và chúng mày sẽ phải trả giá, từng đứa một.

Cuối cùng siêu mẫu cũng chịu dọn đồ ra đi, rời cái chốn đô thị xa hoa phồn vinh mà cô đã vất vả gây dựng danh tiếng bao năm nơi đây.

loading...