Chương 05: Ngựa tốt không quay đầu lại ăn cỏ, còn mèo tốt?

Chương 05 - Ngựa tốt không quay đầu lại ăn cỏ, còn mèo tốt?

Không biết bắt đầu từ khi nào, những đám mây bắt đầu ở trên bầu trời tụ tập, giống như là tuyết trắng sa, một tầng lại một tầng chậm rãi xếp, rất nhanh, ánh mặt trời tươi đẹp đã bị sương mù ngăn cản, rơi vào đường cùng đành phải u oán bồi hồi tại phía chân trời xa xôi.

Gió nổi lên, tụ tập.

Kuroko nhìn một người một mèo đối diện nhau đối chọi gay gắt trong phòng, lại nhìn hoa tươi kiều diễm ướt át trong lồng ngực phập phồng, trầm thấp thở dài một hơi.

[ Tao đem bó hoa xử lý một lát, Sei-chan mày làm ơn nhẫn nại một chút ...... ]

Nghe vậy, Akashi chấn động toàn thân, bị phấn hoa kích thích chết đi sống lại đã khiến tâm tình của hắn hạ xuống thấp nhất. Mà Midorima lại bởi vì câu nói này mà tâm tình thật tốt tươi cười, khiến cặp đồng tử dị sắc của Akashi như muốn phun lửa.

Kuroko vội vàng ôm bó hoa đi vào trong phòng, Midorima phối hợp khoan thai rót một chén cà phê, uống từng ngụm nhỏ, Akashi rất muốn dùng móng vuốt một trảo cào nát khuôn mặt khiến hắn chán ghét kia, bất đắc dĩ còn sót lại phấn hoa làm hắn tiếp tục nhịn không được nhảy mũi, toàn thân cao thấp đều cực độ khó chịu, liền hô hấp đều có chút phí sức.

[ Dị ứng phấn hoa tới cũng nhanh đi cũng nhanh, một chút nữa thì tốt rồi. ]

Mặc dù thân là bác sỹ thú y, Midorima lại không trị liệu cái bệnh dị ứng phấn hoa của con mèo này chút nào. Xuất phát từ cái tên chưa từng gặp mặt tên là Akashi Seijuro khiến nam nhân phẫn nộ, cùng việc với con mèo này chia sẻ chú ý của thiếu niên cực độ khó chịu, hắn không có ý tứ ra tay.

[ Shintarou ca ca, xin phiền giúp em chiếu cố Sei-chan một chút được không? ]

Trong phòng, tiếng nói thanh tịnh ôn nhuận của Kuroko truyền đến, Midorima đơn giản lên tiếng, không để ý con mèo giãy dụa bắt lấy gáy nó, đem nó đặt trên bàn trà, lại cầm một cái đĩa đổ một chút nước sạch, đặt ở trước mặt nó.

[ Nói trước, tao cũng không phải muốn chiếu cố mày, chỉ là được nhờ cậy không có cách nào từ chối. ]

Midorima đẩy kính mắt, khó được một lần mở miệng nói lời thật lòng, mà không phải kiêu ngạo khẩu thị tâm phi.

Akashi lạnh lùng nhìn nam nhân tóc lục anh tuấn này, trong lòng tràn đầy tức giận, cái đuôi thật dài bỗng nhiên thẳng băng, kia là phản ứng sinh lý khi mèo phẫn nộ. Không nói đến chuyện người này mang tới bó hoa khó coi đến không thể xá tội kia, Kuroko thế mà không để ý mình bị dị ứng phấn hoa mà thật sự đem bó hoa kia nhận lấy, đã đủ để cho tâm tình của hắn hạ xuống điểm đóng băng, phảng phất bên trên mặt sông đóng băng quanh năm lạnh lẽo không thay đổi.

Không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ

(Lily: bình tĩnh, please... @_@ đọc đến đoạn này thật choáng...)

Ngực tích tụ tại tâm cảm giác hỏng bét đến cực độ, giống như bị người mà mình ký thác tín nhiệm hung hăng phản bội. Akashi nhìn thoáng qua Midorima đang nhàn nhã thưởng thức cà phê, một cái nhảy vọt, lặng yên không một tiếng động rơi xuống mặt đất, thân thể nho nhỏ linh hoạt xuyên qua mấy cái, từ cửa trước xông ra ngoài, trong nháy mắt liền không thấy tăm hơi.



Kuroko ở trong phòng tìm mấy cái túi nhựa hẹp dài trong suốt, vì không muốn để phấn hoa bay ra ngoài, thiếu niên dốc lòng đem mỗi một đóa hoa đều dùng túi nhỏ trong suốt đóng gói thật tốt, quấn lại cực kỳ chặt chẽ, đồng thời cũng không ảnh hưởng chút nào tới mỹ cảm của bó hoa tinh xảo.

Như thế này, ca ca cùng Sei-chan sẽ không cãi nhau nữa.

Thiếu niên nghiêm túc nghĩ, khuôn mặt thanh tú hiện ra một ý cười ấm áp.

Chỉ tiếc, cậu chỉ thấy được mâu thuẫn cùng xung đột bên ngoài. Phải biết, mâu thuẫn giữa một người một mèo, cũng không phải đơn giản là vì một bó hoa như vậy ......

[ Shintarou ca ca, Sei-chan đâu? ]

Xử lý tốt bó hoa, Kuroko đi ra phòng ngoài, lại chỉ thấy được anh họ nhà mình khoan thai ung dung uống xong một ngụm cà phê cuối cùng, thân ảnh nho nhỏ màu đỏ lại hoàn toàn không thấy tăm hơi.

[ Mới vừa rồi còn ở chỗ này ...... ]

Nhìn thiếu niên có chút nhăn lại lông mi, Midorima che giấu mà ho khan một tiếng, đứng người lên cùng Kuroko một đạo tìm kiếm khắp nơi con vật nhỏ không khiến người ta bớt lo kia.

Trong phòng, không có.

Phòng ăn, không có.

Phòng khách, không có.

Sân, không có.

[ Sei-chan ...... ]

Trước phòng sau phòng đều lục soát tìm một lần, Kuroko không cam tâm, lại tìm một lần, vẫn không có tìm ra. Lo nghĩ cùng chạy tiêu hao thể lực thiếu niên, cậu bắt đầu có chút gấp rút mà thở dốc. Ngẩng đầu nhìn trời, càng ngày càng nhiều mây dày đặc, sắc trời càng thêm ảm đạm, đều giống như tâm tình của cậu giờ khắc này.

Phương xa truyền đến tiếng sấm, biểu thị mưa to sắp tới.

[ Trời sắp mưa, em ra ngoài tìm nó. ]

[ Từ từ đã, mang theo dù che mưa! ]

Kuroko không chút nghĩ ngợi liền liền xông ra ngoài, Midorima vội vàng tìm dù che mưa đuổi tới cửa trước, chung quy vẫn không đuổi kịp tung tích của thiếu niên linh động phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.

Nhìn cửa sân mở rộng, cửa trước rỗng tuếch, tầm mắt rơi xuống bó hoa mà thiếu niên tự tay đóng gói, phấn hoa cùng mùi thơm uất kim hương sẽ không mảy may lọt ra ngoài được nữa, Midorima từ trong hàm răng nặn ra hai chữ.

[ Đáng giận. ]



Akashi lần đầu tiên cảm thấy cảm xúc của chính mình không thể khống chế như thế. Hắn thậm chí không có ký ức nào về biển báo giao thông, không có phân tích thu thập tin tức tình huống chung quanh, cứ như vậy theo tính tình ở đường phố trong ngõ nhỏ đi lung tung, dùng hết khí lực chạy vội, chỉ vì muốn làm dịu đi loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng không nói rõ được cũng không tả rõ được này.

Đợi đến khi hắn rốt cục mệt rồi, mệt mỏi, mệt mỏi, mệt mỏi, tâm tình cũng khôi phục trấn tĩnh chắc chắn của ngày thường, hắn nhìn bốn phía xung quanh một cái, phát giác hết thảy xung quanh đều rất lạ lẫm. Hắn lạc đường rồi.

Akashi bất đắc dĩ thở dài, thân thể màu đỏ nho nhỏ cuộn mình, có chút uể oải. Hành vi vừa rồi quả thực quá tệ, căn bản không không giống hắn. Càng không xong chính là, sắc trời càng ngày càng âm trầm, tiếng sấm nổ vang ngày càng gần.

[ Meo. ] ( Trước tiên cứ tìm một nơi tránh mưa đã. )

Akashi nhảy lên một bức tường rào gần nhất, ý đồ tìm kiếm một chỗ tránh mưa tạm thời, rất nhanh, hai đạo ánh mắt vàng ròng liền ngưng tụ tới một cái cửa của nhà hàng đằng trước.

Liền tới nơi đó đi.

Từ trên tường rào nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, không có phát ra một thanh âm nào. Thân ảnh màu đỏ cấp tốc hướng nhà hàng kia mà chầm chậm chạy qua, còn chưa tới, xa xa liền có thể nhìn thấy số lượng không ít người tụ tập ở nơi đó tránh mưa.

[ Thật sự là chán ghét thời tiết này, làm sao đột nhiên trời lại mưa ...... ]

Người con gái hồn nhiên hướng bạn trai của mình oán trách, bất thình lình, ả cảm giác được bên chân có xúc cảm vật sống di động, tưởng rằng chó hoang hoặc là thứ gì khác, ả cơ hồ lập tức hét rầm lên, bổ nhào vào trong ngực bạn trai. Mà chàng trai chỉ cau mày, duỗi ra chân dài muốn đem con mèo hoang màu đỏ đá văng. Linh hoạt né tránh qua một bên, đồng tử dị sắc lạnh lùng nhìn bọn họ, lãnh ý trong đáy mắt để khiến người ta sợ hãi.

[ Đi đi, tránh qua một bên. ]

[ Ai nha là mèo hoang a, trên thân không có virus gì đi. ]

[ Ai thật đáng sợ, đi đi, đến chỗ khác đi ......]

Nhìn những ánh mắt căm ghét phảng phất ác ý vì có thể khuếch tán virus, Akashi dưới đáy lòng bật cười một tiếng, lúc này, mưa to ấp ủ đã lâu bộc phát trút xuống, rất nhanh tạo thành màn nước kín không kẽ hở, liên miên không dứt mà đáp xuống trên mặt đất. Ngay tại thời điểm một nữ nhân mang giày cao gót định đá hắn để xua đuổi, Akashi đột nhiên xoay người một cái vọt vào bên trong màn mưa, mang theo quyết ý cao ngạo.

So với việc bị những kẻ ti tiện này xua đuổi nhục mạ, hắn thà rằng ở trong màn mưa bị mưa xối đến lạnh thấu tim.

Dù là hóa mèo, tôn nghiêm của hắn cũng không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Hạt mưa kịch liệt đánh vào người, lông trên người Akashi giây lát đã ướt đẫm, dán tại trên da ấm áp, loại ướt sũng bị dán vào kia làm cho hắn chán ghét vô cùng.

Thật là khó chịu.

Ngẫu nhiên một cơn gió thoảng qua, thân thể bị ướt nhẹp đem giác quan phóng đại vô hạn, hàn ý từ mỗi đầu dây thần kinh truyền đến ngực Akashi, khiến hắn nhịn không được có chút phát run. Akashi lại cắn chặt môi dưới, không phát ra một tia than thở yếu thế.

Hắn phải nhẫn nại.

[ Sei-chan! ]

Ngoặt qua góc phố, Akashi đột nhiên được ôm vào một cái ôm ấp ấm áp, thanh âm của thiếu niên ôn nhuận mang theo mừng rỡ khó nén, đối với Akashi lúc này mà nói, không khác tiếng trời.

[ Tìm được mày rồi. ]

Akashi lăng lăng nhìn người bên cạnh so với mình còn muốn chật vật hơn này, không có dù che mưa hoặc là áo mưa bảo hộ, cả người cậu đều bị xối đến thấm ướt, mái tóc màu bầu trời lộn xộn dán lên cái trán trắng nõn, mắt băng lam lộ ra lo lắng nồng đậm, nhìn nhu thuận mà khiến người thương yêu.

Kuroko vuốt ve vật nhỏ có chút phát run trong ngực, cảm nhận được lạnh lẽo của hắn, lập tức đem áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của mình cởi ra, bao bọc mèo con cực kỳ chặt chẽ, không chút tiếc rẻ nào đem nhiệt độ của mình truyền sang cho nó.

[ Chúng ta về nhà. ]

[ Meo.] ( Được. )

Akashi cảm thụ được vuốt ve ôn nhu thiếu niên, quanh thân đều tràn ngập hương vị vani của thiếu niên, phát ra tiếng thở dài trầm thấp.

Nhìn thấy áo khoác của thiếu niên bao bọc toàn thân, Akashi đột nhiên cảm giác vành mắt có chút mỏi nhừ.

Nhất định là mưa rơi vào trong mắt.

Trung Quốc có câu cách ngôn, ngựa tốt không quay đầu lại ăn cỏ, còn mèo tốt?

Nơi mà mèo Akashi có thể về, chỉ có một.


---to be continued---

loading...

Danh sách chương: