Chương 38

"Được chưa?"

Tiếp tục một khoảng tĩnh lặng nữa. Không biết rốt cuộc thì giờ phút này trong đầu óc hỗn loạn mơ hồ của người kia đang suy nghĩ cái gì. Tiếng hít thở đè nén trong điện thoại khiến Ân Dao rất khó chịu.

Cuối cùng lát sau cũng thêm được mấy chữ.

"... Giống nhau không?" Giọng anh rất nhỏ, suýt nữa nghe không rõ.

"Ừm, giống nhau."

"Em không được gạt anh..."

"Không gạt anh." Ân Dao bình tĩnh từ tốn, tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn với anh.

Không biết có phải Tiêu Việt đã ưng bụng rồi hay chăng, mà sau câu này, đợi mãi vẫn không nghe anh đáp lại. Rốt cuộc không nghe thấy giọng anh nữa, vì chẳng hiểu sao cuộc điện thoại này chấm dứt rồi. Ân Dao gọi lại, thông báo tắt máy. Chắc là điện thoại hết pin. Ân Dao gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, biết cậu ta đã ở cạnh Tiêu Việt, lòng cô nhẹ nhõm. Cô hỏi thêm một câu, nhờ Tiểu Sơn nói cô biết được đúng là lúc liên hoan anh uống quá nhiều.

Cúp điện thoại, Ân Dao mới nghĩ đến chuyện nước hoa, đột nhiên cô hối hận không nên hứa bừa. Đó là sản phẩm kỷ niệm tròn năm hồi năm ngoái, đã không thể mua giống được nữa. Thật sự bị anh quậy cho lú lẩn. Thậm chí quên suy nghĩ đến việc chia tay rồi còn cho tặng đồ cho anh liệu có tính là vấn vương tơ lòng chơi trò mờ ám hay không. Giờ thì hay rồi, lời đã nói ra, nếu như nuốt lời lại giống như lừa anh. Ân Dao càng nghĩ càng cảm thấy tiến không được mà lùi chẳng xong, như thể đã gục ngã trước cuộc điện thoại này.

Anh đúng là quá giỏi.

Sáng ngày hôm sau vừa đáp xuống Bắc Kinh, cô liền đi tìm nước hoa, thật sự không tìm được kiểu giống nhau như đúc, chỉ có thể tìm được loại có cùng hương cam quýt. Cô lên WeChat hỏi Tiểu Sơn địa chỉ của họ ở Hoành Điếm, chuẩn bị gửi qua trong ngày.

Tiểu Sơn đang ăn cơm trong nhà ăn của khách sạn, trả lời tin nhắn cho Ân Dao xong, cậu ta có hơi phấn khích. Cậu trợ lý ngồi đối diện thấy thế, mặt đần ra: "Anh Tiểu Sơn, bị sao vậy?"

Tiểu Sơn phẩy phẩy tay, không nhiều lời với cậu ấy, ngấu nghiến ăn hết rồi mang phần cơm trưa lên lầu tìm Tiêu Việt. Cậu ta có thẻ phòng nên đi thẳng vào trong. Có tiếng nước trong phòng vệ sinh.

Tiêu Việt đang rửa mặt. Tiểu Sơn đặt đồ ăn lên bàn, tựa ở cửa phòng vệ sinh cười khan. Tiêu Việt nghiêng đầu, mặt anh chưa lau, giọt nước còn đọng, mày và mi mắt anh đều ướt đẫm, giọng buồn bực hỏi chuyện gì.

Tiểu Sơn vờ ho: "Không có gì, rửa mặt trước đi rửa mặt trước đi..."

Tiêu Việt giật khăn lau khô gương mặt, anh trầm mặc đứng trước bồn rửa tay một hồi, đầu anh vẫn mơ màng như cũ. Anh hối hận vì đã uống rượu.

Mấy phút sau, Tiêu Việt đi ra ngồi vào bàn ăn. Tiểu Sơn ngồi ở một bên sắp xếp thông báo, nói xong câu cuối, cậu ta chỉ vào một phần: "Đúng rồi, hôm chụp ảnh, chị Triệu bên bộ phận thời trang sẽ đi theo, em xin nghỉ mấy ngày ấy."

Tiêu Việt gật đầu.

Tiểu Sơn nói xong chuyện công, không phiền anh ăn cơm nữa. Cậu ta ngồi trên giường xem tin nhắn trong group công ty. Nghe hết tin nhắn thoại 60 giây rồi mà cũng không thấy Tiêu Việt có động tĩnh gì, cậu ta không nhịn nổi nữa bèn hỏi: "Tối qua anh gọi điện thoại cho cô Ân hả?"

Vẻ mặt Tiêu Việt thoáng cứng đờ, dừng đũa trong chén.

Tiểu Sơn lại hỏi câu nữa: "Hai người nói gì vậy?"

"Không phải cậu nghe được rồi sao?" Tiêu Việt hỏi ngược lại một câu, nhưng mắt không nhìn Tiểu Sơn.

"Em có nghe được đâu!" Tiểu Sơn tỏ ra vô tội: "Lúc em tới anh nói xong rồi, điện thoại cũng đã tắt. Là cô Ân gọi điện cho em, em mới biết anh tìm cô ấy. Chắc anh không quên đó chứ?"

Cũng không phải là Tiêu Việt quên, nhưng anh không trả lời. Tinh thần dần dần rối rắm, bất giác lại nhớ tới tối qua, khóe môi anh xụ xuống.

Tiểu Sơn thấy bộ dạng anh hơi lơ đãng, cậu ta lại sốt sắng, lo lắng hỏi: "Có phải hai người làm hòa rồi không? Cô Ân tìm em hỏi địa chỉ, là muốn tới tìm anh hả?"

Tiêu Việt giật mình một giây, mắt nhìn về phía Tiểu Sơn: "Cô ấy hỏi địa chỉ?"

"Đúng vậy đó." Tiểu Sơn rất vui vẻ, cười hớn hở, không nhịn được nên ghẹo một câu: "Quá dữ, thật không ngờ, chỉ một cuộc điện thoại đã hạ gục cô Ân rồi!"

Nói tới đây thì dừng lại, bởi vì điện thoại Tiểu Sơn reo lên. Là trợ lý gọi điện thoại báo đã lái xe tới rồi, phải chạy ra trường quay thôi.

Toàn bộ từ chiều đến tối đều không được nghỉ ngơi, phần diễn của Tiêu Việt rất nặng, đổi hai tổ quay, sau khi kết thúc công việc mới có thời gian cầm điện thoại.

Về đến phòng đã sắp mười hai giờ, anh muốn gọi điện thoại cho Ân Dao nhưng cảm thấy có lẽ cô đã ngủ. Anh tìm WeChat của cô, nhật ký trò chuyện dừng ở tháng một, cô bảo anh tới lấy đồ, anh nói bỏ rồi, kêu cô ném đi. Xem bao nhiêu lần vẫn khó chịu như thế. Nhưng anh vẫn nhắn một tin cho cô, hỏi cô đã ngủ chưa. Tin nhắn này không được hồi đáp.

Sáng hôm sau, Tiểu Sơn vội vàng chạy tới trường quay tìm Tiêu Việt. Cậu ta vào phòng quay xem thử, Tiêu Việt vẫn chưa quay xong, nên đành đứng chờ một bên. Cảnh này kết thúc, Tiêu Việt nghỉ ngơi, cậu ta nhanh nhẹn đưa đồ chuyển phát nhanh mới nhận cho anh.

Tiêu Việt nhìn thấy chiếc hộp trong tay Tiểu Sơn, anh ngẩn người, ngơ ngác nhìn mấy giây mới giơ tay nhận.

"Thì ra cô Ân cần địa chỉ là vì muốn gửi đồ, này là cô ấy dùng giao hàng khẩn cấp sao? Nhanh quá." Tiểu Sơn cực kỳ phấn khích: "Mau xem là cái gì đi!"

Lúc này, cậu trợ lý bên cạnh cũng tò mò lại gần, ngồi xổm bên cạnh nhìn Tiêu Việt mở món đồ. Hộp bọc kín gọn gàng, anh xé băng dán quanh đường viền và mở hộp ra.

Tiểu Sơn nhìn thấy lọ nước hoa bên trong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. Cậu ta vỗ đầu một cái, ghép nguyên nhân và kết quả lại với nhau, đầu óc lập tức sáng tỏ.

Dưới đáy lọ nước hoa có một tờ giấy note, Tiểu Sơn rướn cổ lại gần, muốn biết trên giấy viết cái gì, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì tờ giấy kia đã bị rút đi.

Tiêu Việt lấy điện thoại từ chỗ trợ lý, anh thấy Ân Dao đã trả lời tin nhắn.

"Tối qua ngủ rồi."

Thời gian là buổi sáng 6h40.

Bây giờ là 10h10.

Tiêu Việt hỏi cô: Bây giờ có thể gọi điện thoại cho em không?

Đợi nửa phút không thấy hồi âm, anh bước ra ngoài, đứng bên cạnh hòn non bộ đoàn làm phim dựng lên tạm thời, gọi điện cho Ân Dao.

Lúc di động reo, Ân Dao đang định rời phòng làm việc. Cô từ chỗ cửa quay lại, nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô thoáng ngẩn người, chần chừ một hồi mới nghe máy. Đầu kia rất nhiều tạp âm, có thể nghe ra anh đang ở trường quay.

Ân Dao dựa vào cạnh bàn: "Tiêu Việt?"

Rất nhanh nghe được anh lên tiếng.

"Là tôi."

Giọng nói trong điện thoại khác hẳn đêm ấy, chững chạc tỉnh táo. Ân Dao chờ anh mở miệng, mấy giây sau, cô nghe anh nói: "Tôi nhận được rồi."

Ân Dao hiểu, cô cúi đầu liếc qua hoa văn trên miếng lót chuột, ừ một tiếng

Không nghe thấy cô nói chuyện nên trong lòng Tiêu Việt chợt có cảm giác lạ lùng nào đó, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại, giọng anh trầm hơn một chút: "Đêm hôm đó, tôi..."

Anh ngừng lại, tựa như đang sắp xếp lại từ ngữ. Ân Dao có thể hiểu đại khái cảm xúc trong anh. Cô biết anh có hơi kiêu ngạo, việc thất thố đêm đó với anh mà nói thật sự là trải nghiệm khó mà tiếp nhận.

Không muốn làm anh khó xử nên Ân Dao chủ động tiếp lời: "Em biết, hôm đó anh uống rượu nên không mấy tỉnh táo, chuyện này rất bình thường." Ân Dao ngẩng đầu, thấy Tiết Phùng Phùng đứng ở cửa phòng làm việc ra hiệu thúc giục, cô gật đầu đáp lại. Thời gian gấp rút, cô đành phải nói với Tiêu Việt: "Chuyện này anh đừng để trong lòng, giờ em phải làm việc rồi."

Tiêu Việt chưa kịp nói xong đã bị chặn lại. Anh đâu thể không cho cô làm việc nên chỉ có thể đáp một tiếng "Được".

Cuộc gọi này vội vã kết thúc.

Tiêu Việt cúi đầu nhìn giấy ghi chú trong tay, dưới góc phải có chữ "Yin Studio", là đồ chuyên dụng trong studio của cô.

Trên giấy có hai dòng chữ viết ngoáy nho nhỏ màu đen...

Xin lỗi, em không thể mua giống.

Sinh nhật vui vẻ.

Tiểu Sơn đứng sau hòn non bộ nghe hết toàn bộ, cả thảy không nghe được mấy chữ, cậu ta nhìn bóng lưng Tiêu Việt, lắc đầu tiếc rèn sắt không thành thép, rồi bước qua nói: "Không phải thứ hai anh có thông cáo sao? Sắp được về Bắc Kinh rồi"

Tiêu Việt nghiêng đầu.

Tiểu Sơn nhướng mày, nhếch miệng cười nhìn anh: "Đi tìm cô ấy đi."

Kỳ nghỉ của Ân Dao kết thúc, sau khi trở về cô liên tục làm việc bốn ngày. Đã thích ứng với cảm giác lượng công việc dày đặc, cô không bài xích bận rộn, cho nên khi Tiết Phùng Phùng đột ngột chuyển cho cô một hạng mục, Ân Dao cũng không thèm để ý, gần như đồng ý không do dự. Chuyện này vốn phân cho một nhiếp ảnh gia khác trong Yin Studio, cũng đã bàn xong phương án rồi. Kết quả vì người đó có lý do riêng nên thời gian này không cách nào sắp xếp chụp ảnh, bên tạp chí không hài lòng nên hiện tại Tiết Phùng Phùng mới chuyển sang cho Ân Dao.

Mà mãi đến khi nhìn thấy bản kế hoạch Ân Dao mới biết được người mình phải chụp là ai. Cô nhìn thấy cái tên đó, sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Thoạt tiên cảm thấy quá trùng hợp, nhiều thợ chụp ảnh như vậy, làm sao anh lại rơi vào tay cô, chốc lát sau lại cảm thấy quá bình thường, dựa vào tình thế hiện tại của anh, tài nguyên về mảng thời trang sẽ càng ngày càng tốt. Trong cái vòng lớn này, chụp cho anh là chuyện sớm muộn. Ân Dao đoán hẳn là  Tiêu Việt cũng biết, chẳng rõ anh nghĩ thế nào, nhưng chỉ cần anh dám đến thì cô dám chụp.

Ngày chụp chốt vào thứ tư. Trong thời gian này, Ân Dao và Tiêu Việt không liên lạc, việc liên hệ của bọn họ dừng lại ở cuộc điện thoại qua quýt hồi tuần trước. Hôm đó cô gấp quá, bị Tiết Phùng Phùng thúc giục nên luống cuống, thậm chí không có thời gian nghe anh nói.

Hôm nay thời gian chụp cũng gấp gáp, bởi vì buổi sáng Tiêu Việt có thông cáo, nên xác định vào hai giờ chiều. Phòng chụp thì dùng phòng C của Yin Studio. Lúc Ân Dao từ khu làm việc tới, trong phòng đã có rất nhiều người, có người bên tạp chí đến xem, cũng có bộ phận thời trang bên công ty Tiêu Việt, nhân viên công tác tùy theo vị trí của mình đồng loạt chuẩn bị.

Lúc Tiêu Việt từ phòng hóa trang bước ra, Ân Dao đang chỉnh tham số máy ảnh, ánh mắt cô dừng trên người anh một lúc, anh mặc bộ thứ nhất. Không biết ai chọn, phối hợp màu đen tuyền vừa cấm dục, vừa lạnh lùng. Về phần hiệu quả, không ngoài suy nghĩ của cô, chỉ bảy phần tạo hình trên người anh cũng cực kỳ xinh đẹp rồi.

Trước khi Ân Dao thu tầm mắt, ánh mắt cô và Tiêu Việt ngắn ngủi chạm nhau. Cô gật đầu nhẹ với anh. Mặt anh có trang điểm, có lẽ là hiệu quả sau khi make up, Ân Dao phát hiện ánh mắt của anh hơi thay đổi, màu con ngươi rất tối, đuôi mắt mỏng, đột ngột liếc sang sẽ cực kỳ...

Cực kỳ mê hoặc.

Ý thức được anh vẫn luôn nhìn mình khiến Ân Dao không tự nhiên lắm, cô không muốn bị ảnh hưởng trong lúc làm việc nên vô thức tránh tiếp xúc với ánh mắt Tiêu Việt. Dĩ nhiên, việc này sau khi bắt đầu chụp là không cách nào tránh khỏi, cô nhất định phải nhìn anh từ trong màn hình. May là một khi bắt đầu chụp, theo thói quen Ân Dao bước vào trạng thái tập trung, không dễ dàng phân tâm như vậy.

Không biết có phải là vì cô hiểu rõ anh hơn người khác hay không mà dường như cô biết anh biểu cảm thế nào, tư thế ra sao sẽ biểu hiện tốt nhất. Thuận mồm nói mấy chữ là có thể đạt được hiệu quả như y muốn. Càng về sau, anh thể hiện càng tốt.

Ân Dao nói: "Nhìn tôi, anh mắt lạnh một chút." Anh liền có thể làm tốt.

Cô nói: "Cười một chút." Anh cũng có thể cười tới mức cõi lòng người ta rung động, thần trí chao đảo. Mấy cô nàng trong phòng chụp ngắm không chớp mắt. Ân Dao suýt khen anh rồi.

Toàn bộ quá trình chụp ảnh rất thuận lợi. Điều duy nhất khiến Ân Dao không mấy dễ chịu là Tiêu Việt dẫn theo một cô gái, chắc là người trong công ty bọn anh. Ân Dao không biết sự không thoải mái này phải chăng xuất phát từ lý do cá nhân hay thế nào. Nhưng khi cô bé kia giúp Tiêu Việt chỉnh trang phục thêm lần nữa, không hiểu sao Ân Dao có hơi bực bội. Cô không chắc có phải cô ta cố ý đụng chạm cơ thể Tiêu Việt hay không. Cô ta chỉnh hết lần này tới lần khác nhưng hiệu quả vẫn không làm người ta vừa lòng.

Lúc chụp tới bộ cuối, Ân Dao muốn Tiêu Việt xắn tay áo sơ mi lên một tí. Vừa mở miệng nói một câu thì cô bé kia liền kéo tay Tiêu Việt bắt đầu xắn áo.

"Nhiều rồi." Ân Dao nhíu mày: "Nới rộng ra một chút."

Cô ta nghe xong, liếc nhìn Ân Dao rồi thả tay áo xuống một chút. Vẫn không phải là dáng vẻ như mong muốn. Điều chỉnh mấy lần cũng không vừa ý. Ân Dao đưa máy ảnh cho trợ lý bên cạnh, tự mình bước qua ra tay.

Cô xắn tay áo Tiêu Việt lên thêm một chút, lại nhẹ nhàng nới ra một xíu tạo ra dáng vẻ thoải mái biếng nhác, tránh vẻ cứng nhắc.

Tiêu Việt đứng trước phông trắng cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trắng của đèn chụp quá sáng chói, đến lỗ xỏ khuyên be bé bên tai trái của cô, anh cũng có thể trông thấy.

Yết hầu anh giật giật, thấp giọng hỏi: "Được chưa?"

loading...

Danh sách chương: