77. Vương tọa dưới biển sâu: Ngạn quang U Linh

Rimbaud rất quan tâm đến sự độc đáo của cơ thể sư tử: "Từ khi nào? Cậu không có obe với người khác trong ba năm qua sao?"

"Không có." Bạch Sở Niên nghiêng đầu.

Rimbaud dịu dàng vuốt ve hắn: "Ngoan như vậy sao."

"Lúc cậu còn nhỏ rất bóng loáng. Giờ có gai... Vậy thì tôi không thể cho phép cậu vào trong thời gian này được."

"Tôi sẽ dạy cậu một số việc." Rimbaud hôn vành tai của hắn, tay nhẹ nhàng động lên: "Đừng ngại ngùng, đây là việc tôi nên làm."

Đó là một điều quan trọng để dạy cho Vương hậu nhỏ của mình làm thế nào để làm hài lòng chính mình khi anh đi vắng. Dù sao mình có đôi khi không thể luôn ở bên cạnh hắn.

Sức lực của Rimbaud rất lớn, lòng bàn tay lạnh lẽo mềm mại khống chế hắn, lẩm bẩm: "May mắn là tôi còn không vội đẻ trứng, tôi muốn dạy cậu một chút kỹ xảo trước. Khi còn bé cậu luôn làm bậy, có điều là khi đó khí lực cùng đồ vật của cậu còn ở trong trình độ tôi có thể khống chế."

Bạch Sở Niên cắn răng kêu lên, cầm tay Rimbaud: "Bình thường anh cũng mê hoặc người khác như vậy sao?"

Rimbaud nhìn đôi mắt đen sáng ngời đáng thương của sư tử con, kinh ngạc nhướng mày: "Cậu đang nói cái gì vậy? Đây là đãi ngộ đặc biệt của Vương hậu. Có rất nhiều Alpha đang chờ tôi cùng bọn họ obe, họ sẽ có được mỹ mạo cùng sức khỏe, bọn họ cầu còn không được, ở dưới đáy biển tìm kiếm những viên đá quý nhất nơi tàu đắm hay là lá bảo thạch mang đến ý đồ cùng tôi trao đổi lấy cơ hội obe."

Bạch Sở Niên kiệt lực chịu đựng.

Rimbaud hôn lên trán hắn, an ủi hắn trấn an hắn: "Cậu có thích không, kêu ra cho tôi nghe đi."

Bạch Sở Niên nghiêng đầu sang bên kia, tuy rằng bình thường cũng buông tha lời nói tàn nhẫn, nhưng hắn rất khó tưởng tượng nếu thật sự làm, mình sẽ đem anh tàn phá đến mức huyết nhục mơ hồ nào, Rimbaud sẽ rất thống khổ, cũng sẽ bị thương nghiêm trọng.

Làm tình là khái niệm sinh sản sâu sắc mà ngay từ khi còn là vật nuôi dưỡng đã được khắc sâu trong tâm trí của Bạch Sở Niên, đây là một hành vi không tự do và xúc phạm, ngay cả khi hắn cũng nhận được niềm vui nhanh chóng từ nó. Cảm giác, hắn vẫn cảm thấy mê mẩn sinh sản không phải là một chuyện tốt.

"Tôi sẽ làm cho cậu mở miệng." Rimbaud nâng khuôn mặt của mình và hôn hắn: "Tận hưởng tình dục ham muốn không phải lỗi của cậu đâu, Randi."

Đuôi cá cực dài buộc hai tay Alpha chắc chắn ra sau lưng để ngăn chặn người di chuyển xung quanh.

Hô hấp của Bạch Sở Niên dị thường nặng nề, cổ căng thẳng nổi lên gân xanh. Trong đầu hắn trống rỗng, hai tay bị đuôi cá đầy vảy quấn chặt lấy. Mặc dù cường độ thép hóa xương của hắn cao hơn nhiều so với cường độ của đuôi cá, nhưng hắn đã không thoát khỏi, có lẽ bởi vì lo lắng về việc làm tổn thương Omega, nhưng cũng có một phần bởi vì hắn không muốn đấu tranh.

Mí mắt Alpha đỏ lên, gầm nhẹ không khống chế được.

Rimbaud hôn môi hắn: "Cậu phải nói ra một cách gọi mà tôi thích, tôi sẽ giúp cậu."

"Vương." Bạch Sở Niên nhắm mắt trả lời.

"Quá xa cách." Rimbaud không hài lòng với cách xưng hô này: "Trong ngôn ngữ của con người, có từ nào thân mật hơn không?"

"Ca ca." Bạch Sở Niên thống khổ ngẩng cổ tựa vào nền gạch: "Ca ca."

Nghe được từ này, Rimbaud dị thường sung sướng và hưng phấn, đầu đuôi sáng lên, dòng điện yếu ớt kích thích thân thể Bạch Sở Niên, đồng thời một ngụm cắn cổ hắn, đem một cỗ pheromone cường đại rót vào dưới da Alpha.

Thân thể Bạch Sở Niên cứng ngắc, vài giây sau cúi đầu ngã vào cổ Rimbaud, mồ hôi theo gò má chảy xuống cằm, hô hấp trầm thấp sau khi bị tra tấn nghe có vẻ gợi cảm hơn trước rất nhiều.

Làn da chỗ cổ hắn để lại một dấu răng, dấu răng thấm máu khép lại, theo thời kỳ trưởng thành thì dấu hiệu mà Rimbaud cắn xuống đã không còn là con cá nhỏ màu lam ngốc nghếch trước kia nữa, nó một mảng lớn hoa văn hình cá mặt quỷ xinh đẹp mỹ lệ in trên cổ hắn, từ phía trên xương quai xanh bắt đầu bao trùm toàn bộ bả vai bên phải cùng cơ ngực.

Chiếc áo thun đen của alpha ướt đẫm mồ hôi, thắt lưng chiến thuật và thắt lưng quần lộ ra một đoạn eo gầy, đường cong xinh đẹp có cơ bụng phập phồng lên xuống.

Rimbaud nằm trong lòng Bạch Sở Niên, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, chóp mũi khẽ chạm vào môi alpha khẽ nhếch lên: "Học được chưa? Bạch, giáo, quan."

"Đây coi như thừa dịp người gặp nguy hiểm sao, anh biết rõ là tôi chỉ là không muốn làm anh bị thương." Bạch Sở Niên nâng hai tay bị đuôi cá trói, cằm đặt lên vai Rimbaud hô hấp nóng rực: "Anh đang ghen à? Họ là học viên của tôi, tôi chỉ coi họ là những đứa trẻ mà thôi."

"Đương nhiên là tiểu bằng hữu rồi." Rimbaud nâng cằm hắn lên: "Lúc bọn họ ôm cậu, tôi một chút cũng không tức giận."

"Khi nào cậu mới hiểu được, cậu là... của tôi?" Rimbaud hỏi hắn một cách nghiêm túc.

" 'Của tôi' đại biểu cho cái gì?"

Rimbaud đành phải nói: "Là túi nuôi con. Nhưng cậu không thích nghe, tôi cũng rất buồn."

Bạch Sở Niên đột nhiên rút tay ra, giữ chặt cổ Rimbaud, xoay người đè lên người anh, quỳ gối trên mặt đất như phát điên lên với anh: "Vậy thì tính là gì! Lão tử sẽ nói cho anh biết túi nuôi con nói như thế nào, túi nuôi con cách nói thể hiện tình cảm gọi là 'Lão công', anh biết chưa? Bây giờ anh đã biết chưa?"

Rimbaud bị hắn bóp đến ho khan: "Thật ra, khụ khụ... Nó là một từ rất ấm áp, nhân ngư O sẽ gọi họ là A đẻ trứng của riêng mình, nhưng không phải tất cả A... Khụ."

"...... Phải, khụ khụ, vậy nên là từ gì? Cẩu con kia nói là từ 'người yêu', tôi nghĩ rằng từ đó có ý nghĩa... Bỏ tay ở cổ tôi xuống... Tôi ra lệnh cho cậu!"

Bạch Sở Niên đột nhiên dừng tay, chóp mũi đỏ lên theo, mí mắt đỏ lên, trên con ngươi đen kịt bao trùm một tầng đồ vật trong suốt, giống như con non bất lực nhìn anh, kinh ngạc hỏi:

"Anh nói gì?"

Rimbaud ho đến lợi hại, đem alpha nóng nảy từ trên người xốc xuống, vịn mép bồn tắm thở hổn hển vài hơi: "Tôi chưa bao giờ dạy cậu khống chế tính tình, tôi tưởng cậu không cần."

Rimbaud suy nghĩ một chút về từ mà Bạch Sở Niên vừa nói: "Lão công sao? Điều đó có nghĩa tốt hơn so với túi nuôi con của cậu? Nhưng 'lão' không phải là một điều tốt, cậu cũng không phải lão già, 'công' cũng rất lạ, dịch sang là 'con đực già', kết hợp lại lại là một từ cậu thích?"

*Lão- Hán Việt là già, Công- Hán Việt là con đực

Cẩn thận ngẫm lại đích thật là chuyện như vậy, nhưng Bạch Sở Niên vẫn gật đầu. Hắn đã được nhuộm một cách kỹ lưỡng hơn bởi văn hóa của con người Trung Quốc, và hắn thích cách gọi này.

"Ít nhất phải gọi là 'Tiểu công' mới thích hợp." Rimbaud lẩm bẩm: "Hoặc là 'Ông chồng trẻ', làm sao có thể là 'Lão công' cơ chứ?"

"Đệch, kêu anh gọi thì gọi, nào có nhiều ý nghĩ như vậy."

Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Rimbaud đã đáp ứng mong muốn của hắn, bởi vì alpha trông thực sự thích nó.

"Lão công."

Bạch Sở Niên không nhúc nhích, xuất thần ngồi trên mặt đất.

"Lão công?" Rimbaud gọi lên một lần nữa.

Alpha vẫn không phản ứng, nhưng Rimbaud tận mắt nhìn thấy mái tóc đen bồng bềnh của hắn nhảy ra một đôi tai lông tơ trắng như tuyết.

Rimbaud đến gần hắn, thăm dò lại kêu lên một tiếng: "Lão công?"

Bạch Sở Niên nóng lên, buông hai tay nắm lấy cánh tay Rimbaud đè lên hai cái tai không khống chế được trên đầu trở về. Nhưng Rimbaud đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng hắn đã để lại một dấu ấn của hai miếng đệm móng vuốt mèo trên cánh tay của mình.

Rimbaud tò mò lật xem lòng bàn tay hắn, Bạch Sở Niên nắm chặt quyền không cho anh xem.

"Quá thần kỳ rồi. Từ 'Lão công' Chẳng lẽ là công tắc gì sao?" Rimbaud nhào vào lòng hắn: "Trái tim tôi bây giờ đã tan thành nước, chảy qua lại trong ngực của tôi, đúng là không ai không thích Randi có lông trên đất liền cả."

Đây là một đêm tốt nhất mà Bạch Sở Niên ngủ được ngon nhất.

Sau khi tiến vào giai đoạn trưởng thành, khả năng chịu đựng nhiệt độ của Rimbaud đã tốt hơn rất nhiều, Bạch Sở Niên ôm anh vào trong ngực, cẩn thận ôm eo anh, đầu duỗi vào trong hốc vai anh, vô cùng hưởng thụ giấc ngủ này.

Hắn cảm thấy rất thoải mái. Kỳ thật hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lúc này đều có vẻ không quan trọng như vậy, hắn có được một thân phận mới, hắn đặc biệt thích.

Vì thế cho nên sáng sớm đứng trên ban công chỉ mặc một chiếc áo thun đen duỗi thắt lưng, hoàn toàn quên mất trên vai có một mảng lớn hoa văn hình cá xinh đẹp.

Một vụ nổ khác trong nhóm huấn luyện viên.

Giảng viên kỹ thuật- K: [Nhấp để xem hình ảnh ban đầu]

Huấn luyện viên cách đấu- Đới Ninh: "Đệch, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Huấn luyện viên bắn tỉa - Lorentz: "Tôi nhổ vào, đây là do cậu photoshop đấy à?"

Huấn luyện viên kỹ thuật- K: "Hacker không bao giờ photoshop!"

Huấn luyện viên hướng dẫn hồ sơ- Trịnh Dược: "Nhìn ra được Sở ca tối hôm qua rất thỏa mãn... Có chuyện gì với dấu hiệu hình con cá này vậy, có phải là cái điều mà tôi đang nghĩ không?"

Huấn luyện viên chiến thuật – Hồng Giải: "Đánh r** cũng có thể đánh lên người, gia đây nhổ vào! Cuộc sống có tình dục đúng là tốt ha?"

Huấn luyện viên bắn tỉa- Lorenz: "Rất tuyệt luôn đó."

Huấn luyện viên cách đấu– Đới Ninh: "Thật khó mà chịu được."

Đới Ninh sống ở ngay bên cạnh Bạch Sở Niên, ở trong quần chúng góp vui còn chưa đủ, nhất định phải chạy tới hiện trường ăn dưa tươi mới được, hắn đi ra ban công nhìn về phía Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên đứng trong cột lan can màu trắng Châu Âu trên ban công hoa viên, tay trái từ phía sau xoay khuỷu tay phải, nhẹ nhàng bẻ, xương cốt phát ra tiếng giòn vang, dây vai duyên dáng bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, giống như một con mèo lớn đang tắm rửa dưới ánh mặt trời mà giãn ra thân thể.

"Ai da." Đới Ninh che miệng lại: "Quả thật thực soái."

Bạch Sở Niên còn chưa nhìn thấy thông báo tin nhắn 99+ trong nhóm, quay đầu lại nhìn thấy Đới Ninh ở ban công cách vách, thuận tiện nói: "Tiết học hôm nay các anh tự phân chia đi, tôi có việc bận."

Đới Ninh trong lòng thầm nói cậu không có việc gì mới lạ, nhưng ngoài miệng lại xem như không biết: "A, chuyện gì vậy?"

Bạch Sở Niên nhặt đồ bơi bên chân lên, cong mắt lên: "Đi lặn với ống thở."

Đới Ninh híp mắt lại: "Hôm nay chúng tôi cũng không có lớp học, cả lũ đều có thể cùng đi đi."

Bạch Sở Niên phất tay: "Các anh không được, hôm nay các anh dạy thêm cho đám tiểu bối đi, một người cũng đừng hòng nhàn rỗi, bờ biển hôm nay là của tôi rồi."

Đới Ninh: "Này——tôi..."

loading...

Danh sách chương: