CHƯƠNG 8

Bên dưới lầu.

" Khóa cửa?" Âu Dương Lãng

"Phải. Tôi sợ làm phiền nên không gõ cửa." Một cô gái ăn mặc ở hang

" Có lẽ cậu ta gấp đến không chịu được nên tìm ai đó rồi. Haha không biết ai lọt vào tầm ngấm của anh ta. Thật tò mò hay chúng ta thử rình mò được không?" Cậu nâng ly rượu cười trêu ghẹo người thậm chí không có mặt ở đây.

" Lãng ca, người ta đã hy sinh vì bạn anh anh cũng nên bồi thường cho người ta chứ?" Cô gái kéo người kế bên Âu Dương Lãng sang một bên và sà vào lòng anh nũng nịu nói.

" Vậy người đẹp em muốn bồi cái gì?" Cậu ta mỉm cười nâng cằm của cô ta lên định hôn vào môi.

" Thưa ngài ngài không thể vào.... ngài..." Một phục vụ cảng một người muốn đi vào.

" ...." Âu Dương Lãng.

" Thưa ngài Âu, tôi đã cản nhưng anh ta nhất định vào."

" Không sao." Cậu vẫn vuốt ve người đẹp trong lòng.

" Đã đến giờ về rồi, ngài Lãng." Giọng nói trầm điềm tỉnh của người đi vào vang lên.

Âu Dương Lãng nhìn vào người trước mặt mỉm cười nhưng thật sự không cười, có thể thấy sự lạnh lùng cao ngạo của cậu dành cho người trước mặt.

" Từ khi nào một trợ lý lại quan tâm chuyện của bổn thiếu gia?"

" Tôi cũng chả thích thú gì khi 3h giờ sáng phải rời gường làm việc ngoài giờ. Hơn nữa tôi là trợ lý của cha cậu và dĩ nhiên người bảo cậu về. Chắc chúng ta không cần phải bàn nữa."

Chẳng chút khiên nể gì phản bác lại cậu, người đàn ông này luôn như vậy chỉ trung thành với cha cậu, một chú cẩu trung thành.

Nhưng chú cẩu trung thành này lại hơn hẳn tất cả bọn cẩu nịnh chủ ngoài kia.

Một người đàn ông cao ráo chừng hai mươi mấy tuổi với khuôn mặt dài sống mũi cao lông mày đậm đôi mắt màu nâu sắc bén cùng mái tóc được vuốt lên gọn gàng cộng với thân hình tiêu chuẩn người mẫu dù có mặc áo vét cũng không lu mờ anh mà càng khiến anh nổi bật.

Từ khi anh bước vào bao cô gái trong phong không thể rời mắt khỏi anh, kể cả đám bạn công tử của Âu Dương Lãng, anh không chỉ đẹp mà khí chất từ anh làm người khác phải theo dõi.

Nếu so sánh với Nghiêm Hạo thì cậu là khí chất của vương lạnh lùng khiến người khác không đám đến gần thì từ anh lại toát vẻ thành thục của đàn ông trưởng thành khiến mọi người như bị anh thao túng mà không biết. Một khí chất khiến người muốn đến gần nhưng đồng thời cũng làm người khác cảm thấy yếu thế trước anh

Một trợ lý lại có khí chất ngất người lại thêm tài năng trí thông minh như anh lại chấp nhận bên cạnh cha của Âu Dương Lãng như vậy thật làm mọi người khinh ngạc nhưng cũng rất ghen tỵ.

" Cậu còn không mau về?" Giọng trầm quyến rũ của anh lại vang lên.

"Không về thì làm sao?"

Không nói thêm nữa anh tiến lại và bế Âu Dương Lãng lên trước bao con mắt ngạc nhiên của mọi người trong phòng.

Chỉ riêng Âu Dương Lãng thì không biến sắc ngược lại còn có vẻ hưởng thụ động tác tự tiện của người được gọi là trợ lý này.

"Anh cố ý làm thế trước bao người bạn gái cùng bạn bè tôi thì bảo mặt mũi Lãng ca tôi để đâu?" Cậu cười mỉa mai.

"Bởi vi cậu không ngoan."

" Thừa Minh Ngạo anh ít quản chuyện của bổn thiếu gia đi."

"Vậy đừng gây chuyện để tôi không phải tốn thời gian." Anh để cậu vào xe.

"Đồ cẩu nhà anh."

Nghe cậu mắng thế anh không nổi giận mà chỉ nhếc mép một cái rồi ngồi vào buồng lái lái xe rời khỏi khu vui chơi phồn hoa.

Trong khi Âu Dương Lãng bị trợ lý của cha mình cưỡng ép trở về thì người bạn tổng tài của cậu là Nghiêm Hạo lại đang có cuộc chiến sinh tử với người chưa từng gặp.

Được rồi, không phải tới mức sinh tử đáng sợ như vậy chỉ là cuộc rông đuổi của dục vọng mà thôi.

Xuân dược trong Nghiêm Hạo đã hết từ lâu nhưng cậu vẫn mạnh mẽ xâm chiếm người bên dưới thân. Tại sao thì chính cậu cũng không biết, thật lâu sau này khi nhớ lại cậu luôn cảm thấy vui vì những gì xảy ra hôm nay.

Hay là vì mới lúc nãy người đàn ông này bị cậu đâm đến rên rỉ không nổi mà lại thì thào tên của một người nào đó.

Một người thanh niên đang trong dục vọng dân trào mà lại nghe người nằm dưới thân mình kêu tên người khác thì làm sao tha thứ được, dù Nghiêm Hạo không quen người đàn ông này nhưng khi làm tình với cậu thì phải chuyên tâm vào cậu. Vậy nên đồng chí hướng bị trừng phạt và bị ăn sạch không còn miếng xương.

Lần đầu tiên hết sức trớ trêu của đồng chí Hướng cảu chúng ta

" Ư...ư..mm.. đừng mà....sâu....sâu lắm rồi." Hướng Khải không thể làm gì chỉ có thể rên rỉ mặc cho người xa lạ tấn công.

Không biết có phải vì hắn uống quá nhiều đến nỗi mơ màng đến úng đầu hay kĩ thuật của người kia quá tốt. Lúc đầu rất đau nhưng sau đó lại không đau nữa mà rất, rất thoải mái, giống như khi làm chuyện ấy với Ngọc Tú vậy. ( à vâng bác ấy còn chưa nhận ra mình bị đè =)))))

Hướng Khải là người đàn ông đơn thuần vì ngay từ khi còn tuổi dậy thì thì hắn đã lao đầu vào đi làm khiếm tiền thời gian nghĩ đã ít sao có thời gian kết giao bạn gái hay kĩ năng gường chiếu chứ. Khi nhận ra tính hướng của mình hắn cũng rất trì độn chả biết gì, đến khi quen biết Ngọc Tú thì do cậu ta dạy chút ít và dĩ nhiên cậu ta chấp nhận cũng như chủ động để hắn đâm mình chứ hắn chả biết gì cả.

Mỗi lần Ngọc Tú chủ động để hắn đâm nhưng thời gian không lâu, Hướng Khải chỉ cảm thấy sướng thì bắn thôi. Đôi khi Ngọc Tú ép hắn không để hắn bắn quá sớm nên thành ra dù là người được đâm biểu hiện của hắn cứ như bị cường vậy.

Lần không biết ma xui quỷ khiến gì Hướng Khải cứ kêu tên của Ngọc Tú và luôn miệng rên rỉ vang xin Ngọc Tú tha thứ. Và hắn không biết là những lời này khiến Nghiêm Hạo đen mặt thế nào.

Cậu không rút ra thứ to lớn của mình mà nắm lấy một bên đùi của hắn và lật người Hướng Khải lại cậu muốn nhìn rõ mặt của hắn.

Bị xoay bất ngờ cùng với thứ to lớn trong cơ thể làm Hướng Khải tỉnh rượu một ít, hắn cảm thấy vách nội ở hậu huyệt cũng bị xoắn theo động tác một cảnh giác vừa đau vừa khích thích.

Nghiêm Hạo vừa lật người hắn xong thì đột ngột rút cự vật mình ra một nữa lại cố ý dột ngột đâm mạnh vào trong làm Hướng Khải trở tay không kịp mà hút ngụp khí, tay hắn nắm chặt cánh tay của cậu đang chống bên hông hắn.

"Đừng mà.... Tú....ưm...đau..ư...ư..." Hắn nhắm chặt mắt khẽ cắn môi dùng giọng mũi nỉ non cầu xin.

"Gọi sai rồi" Nghiêm Hạo vẫn chưa nguôi giận dù cậu cũng chẳng biết mình giận cái gì

"Không....Tú....đừng động nữa....muốn..bắn.."

"Ai cho phép?"

Cậu liền nắm lấy căn vật của hắn dùng đầu ngón cái che đi lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu ép không cho ai kia bắn dễ dàng như vậy.

"Đừng mà.....ah..ư...hư.....khó chịu...Tú..."

Hướng Khải cảm nhận được " Tú " nổi giận rồi chắc là mình lại làm gì sai khiến " Tú" giận nên "Tú" mới trừng phạt mình. Không muốn "Tú" giận, hắn không muốn em ấy giận đâu.

Tiếp đó Hướng Khải liền dùng sức tự nâng mình dậy giang hay tay ôm lấy cổ người phía trên, thêm đó là dùng hai chân kẹp lấy eo của cậu tuy trước đó hai chân hắn bị tách, ép banh ra đến mỏi nhừ nhưng hắn vẫn cố sức quấn lấy ai kia.

"Đừng giận....đừng giận nha, ngoan.."

Nghiêm Hạo bị động tác của hắn làm cho bất ngờ đến dừng cả chuyển động, tư thế của hai người ám mị đến mức đỏ mặt chưa kể động tác này như muốn đem cự vật to lớn của cậu càng tiến sâu vào hậu huyệt của Hướng Khải, may là căn phòng tối tâm may là tên ngớ ngẫn này đã say nếu không sao lại bày ra thứ hành động này.

Là hắn cố ý câu dẫn sao, hắn miệng nói đừng như cơ thể lại cơ khác như một dâm phụ như thế sao? Nghiêm Hạo nghĩ thế.

Hơn nữa lời hắn nói là sao? Ngoan? Cái rắm cậu là trẻ con sao hắn đang đổ con nít sao? Trông cậu rất giống tiểu tử đòi kẹo sao?.

Càng nghĩ càng thấy mình như bị lép vế, đây là lần đầu tiên cậu có những suy nghĩ này. Con người này năm lần bảy lượt cố ý coi cậu không ra cái gì, hết xem cậu là phục vụ thoải mái giờ thì xem cậu như trẻ con. Thật con mẹ nó tình huống gì?

Cậu Không muốn nghĩ nữa liền đẩy Hướng Khải xuống gường hai tay nâng cao eo của hắn và nhấm điểm G mà tấn công như vũ bão.

Sau một hồi chiến Hướng Khải mệt mỏi quá độ mà ngất đi.

loading...

Danh sách chương: