1 Dong Truyen Thoi Mien Chuong 17


"Thích ta đối đãi các ngươi như vậy?" Lý Vân Thiên hỏi, ngón tay hắn vẫn không ngừng trừu sáp trong hậu huyệt hai người.

"A... Thích..." Victor thành thực gật đầu.

"Tốt lắm, ta thích hài tử thẳng thắn thành khẩn lại ti tiện." Lý Vân Thiên còn dấu một câu chưa nói, chính là có thể ngược không cần nương tay.

Rất nhanh, hai tay Lý Vân Thiên đều có thể vói vào bốn ngón tay, huyệt khẩu của bọn họ cũng hơi hơi phiếm hồng, dưới tình huống không sử dụng dầu bôi trơn vẫn ánh lên thủy quang.

"Thật sự là thể chất dâm đãng a. Cũng đúng, lần đầu tiên bị dị vật tiến vào có thể phản ứng tốt như vậy, khó trách nói thế nào cũng không nguyện ý đi sáp người a."

"Tốt lắm. Khuếch trương vậy là được."

Lý Vân Thiên cho hai người ngẩng đầu, liếm sạch sẽ ngón tay hắn, sau đó để Anthony khôi phục tư thế quỳ sấp.

"Mông cao thêm chút nữa, đầu dán lên sàn nhà." Lý Vân Thiên phân phó.

Hắn còn nói với Victor quỳ gối một bên nhìn: "Nhìn kỹ đi, đầu tiên là ca ca bị sáp nhập, lập tức sẽ đến phiên ngươi bị thứ này tiến vào trong cơ thể."

Hắn nói xong, cũng không lấy dầu bôi trơn, trực tiếp dùng dịch ruột non phân bố trong cơ thể soái ca, chậm rãi đem một đầu phân thân giả chiều dài kinh người nhét vào.

Anthony nhẹ nhàng rên rỉ, cho dù biểu hiện bao nhiêu phóng đãng, y vẫn là lần đầu tiên bị vật thể như côn th*t tiến vào, chỗ sâu phía trong ngón tay vô pháp đụng tới cũng bị kéo căng không chút lưu tình, khiến khoé mắt y mang theo nước mắt nhẹ nhàng nức nở.

Victor lo lắng nhìn Anthony, cũng cúi đầu, mặt dán sàn nhà, trao Anthony nụ hôn mang theo vị dịch ruột non của chính họ.

"Ta tốt lắm... A!" Anthony nói với Victor, nước mắt y chậm rãi theo khoé mắt rơi xuống, "Chỉ là... A, quá sâu! Chỉ là quá cảm động..."

Thấy ca ca hoàn hảo, lực chú ý của Victor chuyển tới huyệt khẩu bị phân thân giả thô to sáp nhập. Hậu huyệt mới khuếch trương cho dù có thể chứa được bốn ngón tay, cũng làm cho nó bao lấy chế phẩm silicone không chút khe hở, bộ vị bình thường có nếp uốn tinh mịn biến thành một hình tròn xinh đẹp, phân thân giả hai đầu chiều dài quá 40 cm hơn một nửa đều chôn trong cơ thể ca ca, bên ngoài lưu lại trụ thể giống như cái đuôi. Cho dù tràng đạo mấp máy rất nhỏ, cũng phần lộ bên ngoài cũng lay động rất rõ ràng.

"Hiện tại đến phiên đệ đệ."

Lời Lý Vân Thiên nói làm Victor đang nhập thần phục hồi tinh thần lại.

"Ta phải làm thế nào?" Y nuốt một chút nước miếng.

"Chính mình vén PI 'YAN, đỡ phần lộ ra ngoài mông ca ca ngươi, ngồi xuống đi."

Anthony chủ động đĩnh đĩnh mông lên, cơ hồ làm phân thân giả đứng thẳng.

Victor sờ sờ huyệt khẩu của Anthony, rồi cầm song đầu long mềm dẻo, tay kia thì cố gắng làm hậu huyệt mình lớn một chút, chậm rãi làm cho phân thân giả nhắm ngay hậu huyệt...

Sau khi tiến vào, hai người đồng thời rên rỉ một tiếng. Phần tiến vào Anthony đã sắp đến cực hạn, động tác ngồi xuống của Victor tránh không được làm cho vật thể trong cơ thể y càng đè ép vào phía trong, đỉnh đến chỗ sâu nhất khiến Anthony hô hấp dồn dập lên.

"Nghe một chút thanh âm của ca ca ngươi," Lý Vân Thiên cười nói, "Bởi vì động tác của ngươi khiến hắn có khoái cảm, không phải là giấc mộng của ngươi sao?"

Mắt Victor sáng rực lên.

Y nhìn thật sâu Lý Vân Thiên, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích, "Cảm ơn ngươi, Lý!"

Nói như vậy, Victor cũng không ngừng động tác ngồi xuống, đùi y buộc chặt, duy trì tư thế chậm rãi hạ xuống, phân thân giả bại lộ bên ngoài ngày càng ít, đến cuối cùng, Victor cùng Anthony mông đụng mông, thành công hợp lại!

Dưới thị giác của Lý Vân Thiên, giống như Victor đang ngồi trên mông Anthony. Hai huynh đệ đều rên rỉ, vì là song bào thai, đến tần suất thanh âm đều xấp xỉ không hơn.

Lý Vân Thiên đỡ Victor xuống khỏi người Anthony, cũng điều chỉnh Anthony nhếch mông lên song song với mặt đất, song bào thai quỳ đưa lưng về nhau, trong mông cùng cắm một phân thân màu da gắt gao gắn kết hai người.

Mà bởi vì tư thế thay đổi, song đầu long ở trong hậu huyệt hai người trừu sáp vài cái, vật thể quá mức thô to làm hai người không có kinh nghiệm cơ hồ vô lực gục xuống đất.

"Vậy đã chịu không được sao?" Lý Vân Thiên nhạo báng bọn họ.

Hắn đi đến bên người Anthony, một tay nắm tóc y, một tay đè mông, cánh tay dùng sức trước sau lay động thân mình Anthony.

"A, không được! Quá, quá nhanh ..." Anthony kinh hô, song đầu long bị cố định trong cơ thể hai người, chỉ cần có một người động, song phương sẽ cùng cảm thấy khoái cảm.

Victor cũng không khá hơn bao nhiêu, hai tay y bởi vì khoái cảm đánh sâu mà cơ hồ vô lực chống đỡ sức nặng nửa thân trên, cả thân thể bởi vì bị đánh sâu vào mà lay động, giống như chiếc thuyền con phiêu diêu trong cơn bão táp.

"A... Ca, quá sâu... Không cần, đỉnh tới rồi..."

Sau đó, Lý Vân Thiên liền buông tay.

Hắn ngồi trở lại ghế tổng giám đốc, kêu Tư Đồ Trường Phong đã khôi phục sức lực, từ sô pha tập trung tinh thần xem diễn đến."Dùng miệng đến hầu hạ ta đi."

Quỳ bò lại đây, Tư Đồ Trường Phong ghé vào dưới chân Lý Vân Thiên lập tức hé miệng, ngậm lấy phân thân của Lý Vân Thiên.

"Cảm thấy thế nào?" Lý Vân Thiên vuốt đầu Tư Đồ Trường Phong hỏi.

Tư Đồ Trường Phong lưu luyến liếm liếm phân thân Lý Vân Thiên, nói: "Nếu chủ nhân vừa lòng, ta cũng sẽ vừa lòng."

Thật sự là lời tâm tình động lòng người a, Lý Vân Thiên bị cảm động thực sâu, hắn động thân một cái lại sáp vào trong miệng Tư Đồ Trường Phong, cảm thụ được ướt át cùng linh hoạt khác hẳn hậu huyệt.

"Ngươi dù sao cũng là nô lệ đầu tiên của ta, mặc kệ ta về sau có nhận thêm ai, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi." Lý Vân Thiên nói xong, đồng thời nhìn hai huynh đệ xài chung một phân thân giả, một hồi trước sau lay động một trận, một hồi tả hữu lắc lư, chơi quên trời đất a!

"Nói về tư liệu của bọn họ đi, sẽ ở lại đây lâu dài, hay chỉ lưu lại trong thời gian đàm phán?"

"Hẳn là sẽ ở lại vài năm, bọn họ mang nhiệm vụ mở rộng thị trường tại Trung Quốc, thành lập chi nhánh công ty tại châu Á, trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không rời đi." Tư Đồ Trường Phong nói.

"Đây chính là cơ hội tốt." Lý Vân Thiên cười nói, nhìn song bào thai vẫn làm đễ bất diệc nhạc hồ.

"Người da trắng tuy rằng thể lông rậm da thô, nhưng cũng không thể phủ định bọn họ tương đối cấm thao." Lý Vân Thiên mang theo cười lạnh nói.

Anthony cùng Victor cơ hồ đồng thời đạt tới cao trào, bọn họ tê gào thét, phía trước phun ra chất lỏng màu trắng, sau đó tựa hồ bị khoái cảm mang đi rất nhiều thể lực, quỳ rạp trên đất thở hổn hển kịch liệt.

Lý Vân Thiên đi qua, vỗ vỗ mông hai người ý bảo bọn họ tách ra, lấy song đầu long ra, ném tới trước mặt bọn họ.

"Liếm sạch sẽ."

Hắn mệnh lệnh.

Giải quyết dục vọng xong, hai người tựa hồ hơi chút bình tĩnh lại, Lý Vân Thiên thấy trên mặt Anthony xẹt qua thần sắc ảo não, tựa hồ thập phần hối hận về hành vi không biết liêm sỉ của bản thân.

"Dùng xong liền ném, không muốn nghe ta an bài? Nếu ngươi cam tâm cả đời chỉ bị chế phẩm silicone lạnh băng sáp nhập, ta không còn lời nào để nói." Hắn đánh đòn phủ đầu.

Victor quay đầu nhìn hai người.

"Ca, tuy rằng phân thân giả cho ta cảm giác không tồi, nhưng giả dù sao cũng là giả. Chúng ta rất khó gặp được người như Lý không phải sao?" Y nói xong, tiên phong cúi đầu, liếm thân cán dính dính.

Anthony thở dài.

"Ta nghĩ ngươi đúng. Lý, ta toàn bộ nghe theo ngươi an bài."

Lý Vân Thiên nghe được lời bọn họ, lại có vẻ thiếu thiếu hứng thú.

Hắn khoát tay, "Hôm nay liền dừng ở đây, chúng ta phải về nhà."

Anthony vội la lên: "Lý, ngươi không thể như vậy!"

Lý Vân Thiên lạnh lùng nói: "Ta hẳn nên thế nào? Loại chuyện này đến phiên ngươi tới giáo huấn ta sao? Nhìn rõ ràng tình hình hiện tại, là các ngươi cầu ta, không có các ngươi, ta nhiều lắm là thiếu thao hai cái mông, các ngươi không có ta, thì tự mình chơi song đầu long thôi, đi thong thả không tiễn!"

Victor nhẹ nhàng túm Anthony, trên gương mặt xinh đẹp của y lộ ra tươi cười gần như lấy lòng, "Lý, Anthony không có ý đó, hắn chỉ nóng vội, ngươi xem khi nào thì ngươi có thể đến thượng chúng ta đây?"

"Đã tới thời gian tan tầm a." Lý Vân Thiên nhìn đồng hồ, ý bảo Tư Đồ Trường Phong mặc quần áo.

"Ta phải về nhà, nếu các ngươi nóng vội muốn bị ta thao, liền theo ta trở về. Nhớ kỹ, ở nhà ta, hết thảy mệnh lệnh của ta các ngươi đều phải phục tùng, làm không được thì về Pháp mà chơi sextoy đi."

Khi rời khỏi công ty, trên xe biến thành bốn người, ghế phó lái là Tư Đồ Trường Phong ngồi, phía sau là song bào thai.

Nhìn Lý Vân Thiên lái xe theo hướng không phải tới biệt thự của mình, trong mắt Tư Đồ Trường Phong lóe qua nghi vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi, không hỏi cái gì.

"Còn có hai người phải đón, là phụ thân và ca ca của Hải nô hôm qua tới, tên thì, một cái là Tửu nô, một cái là Thúc nô."

Đáng nhắc tới là, công ty trang bị cho Tư Đồ Trường Phong chiếc xe dáng dài, lúc này mới làm cho Lý Vân Thiên tránh khỏi cảnh quẫn bách không biết cho nô lệ ngồi đâu.

Đi vào nhà họ Vương, vừa đẩy cửa ra, Lý Vân Thiên ngoài ý muốn nhìn đến Vương Kiến Quốc cư nhiên vẫn còn duy trì tư thế lúc trước Lý Vân Thiên bày cho y.

"Ta không phải đã cởi dây cho ngươi rồi sao?"

Kiện mỹ giáo luyện cúi đầu, thì thào nói: "Ta muốn tự tập luyện một hồi, nếu ngày mai có thể kiên trì lâu hơn, chủ nhân nhất định sẽ vui vẻ đi?"

Y nói xong, lại ngẩng đầu chờ mong nhìn Lý Vân Thiên.

Lý Vân Thiên cười rộ lên.

"Thái độ tốt, đáng cổ vũ." Hắn đi qua dùng dao gọt hoa quả cắt dây trói Vương Kiến Quốc, nhẹ nhàng rút phân thân giả hình dạng dữ tợn, mang theo gai mềm trong hậu huyệt y ra.

Vương Kiến Quốc tựa hồ đã có kinh nghiệm, y hoạt động tứ chi chết lặng với biên độ nhỏ, ánh mắt một khắc cũng không muốn rời khỏi Lý Vân Thiên.

"Chủ nhân?" Cửa truyền đến tiếng hô kinh hỉ của Vương Tiện Lâm.

"Cuối cùng cũng tỉnh?" Lý Vân Thiên tựa tiếu phi tiếu.

"A, này..." Vương Tiện Lâm cúi đầu, làm được một nửa bỏ lại chủ nhân bản thân ngủ mất, cho dù là không chút hiểu biết về nghĩa vụ của nô lệ linh tinh, Vương Tiện Lâm cũng biết bản thân cực kỳ không nên.

"Theo ta đi đi, đêm nay ở trong biệt thự, còn có vài người ta muốn các ngươi nhận thức."

Xe chạy vào trong sân, Lý Vân Thiên phát hiện cách vách, cũng chính là biệt thự của Lục Á Sanh truyền đến tiếng ồn ào.

Vương Lập Hải quang lỏa ngồi trên ghế dựa đặt giữa sân, thấy Lý Vân Thiên trở về vội vàng nghênh đón.

"Nơi đó xảy ra chuyện gì?" Lý Vân Thiên hỏi.

"Là Bằng Phi ca đưa công nhân tới trang hoàng tầng hầm, vì trả tiền cũng đủ nhiều, một lát có thể hoàn công a!" Vương Lập Hải cười tủm tỉm nói, ánh mắt y lưu chuyển, nhìn ba và ca có chút mất tự nhiên đứng sau Lý Vân Thiên.

"Ba, ca, các ngươi cũng tới rồi!" Vương Lập Hải vui vẻ tiếp đón, "Mau cởi quần áo ra đi, ở đây chủ nhân không cho phép mặc quần áo đâu!"

"Chủ nhân?" Anthony nghi hoặc nói.

"Không sai, ta có sở thích thi ngược, là làm chủ đạo trong trò chơi SM. Mang bọn ngươi đến, cũng vì không muốn lừa gạt các ngươi. Nếu không thể tiếp thu, thừa dịp hiện tại rời khỏi nơi này, sau này cũng không cần đến tìm ta. Chỉ cần không lộ chuyện nơi này ra ngoài, ta cũng sẽ không vì chuyện này mà tìm các ngươi gây phiền toái. Nhưng một khi các ngươi lưu lại —— sắp phát sinh cái gì tin rằng các ngươi cũng rõ ràng."

Lý Vân Thiên giọng điệu thản nhiên nói.

Đương nhiên vương bát chi khí như vậy, cũng là ỷ vào hắn thôi miên song bào thai, khiến bọn họ tuyệt đối không rời khỏi côn th*t của mình được.

Quả nhiên, điểm mấu chốt dần bị người mạnh mẽ hạ xuống, song bào thai khẽ cắn môi, liền tiếp nhận.

Dù sao cũng đã lõa thể trước mặt Lý Vân Thiên, còn đồng thời bị một cây phân thân giả sáp nhập, lắc mông thỉnh cầu bị sáp vào, không biết liêm sỉ liếm thứ vừa trút từ trong cơ thể ra... Đã không còn tôn nghiêm gì, có đê tiện hơn nữa cũng không phải vô pháp tiếp nhận.

"Nếu đáp ứng, liền cởi sạch quần áo, quỳ xuống."

Quần áo từng kiện rơi xuống, thân thể thon dài hoàn mỹ như điêu khắc của người phương Tây, khi hai người giống nhau như đúc đồng thời thần phục dưới chân hắn, nội tâm Lý Vân Thiên cảm giác thành tựu không ngừng kéo lên.

Cổng lớn lại mở ra, là xe của Lục Á Sanh. Từ ngày bị Lý Vân Thiên thu làm nô lệ, Lục Á Sanh cũng cự tuyệt trợ lý đưa đón y, tự mình lái xe.

Y đỗ xe xong, nhìn thấy lại có thêm thật nhiều người mới, không khỏi ngẩn người. Sau đó thấy trong đám người không có bóng dáng đệ đệ y, phục hồi tinh thần lại, hỏi, "Chủ nhân, Bằng Phi ở đâu?"

Đúng lúc này, Viên Bằng Phi quần áo chỉnh tề bước nhanh đến, trên mặt y đỏ bừng mang theo chút mồ hôi.
"Chủ nhân, ta đã tiễn bước đám công nhân, sau đó còn bày những đạo cụ này vào, tầng hầm đã sửa sang tốt, có thể sử dụng." Y vui sướng nói.

"Làm tốt lắm." Lý Vân Thiên tán dương nhìn Viên Bằng Phi, theo dự tính của hắn, tầng hầm phải mất vài ngày mới có thể hoàn công, không nghĩ tới bộ đội đặc chủng lại có thể súc tiến trong một ngày, đích xác là rất giỏi.

"Muốn làm người đầu tiên dùng thử sao?" Lý Vân Thiên nhìn Anthony cùng Victor.

Song bào thai so với người Châu Á càng thêm phóng không chút nhăn nhó gật đầu, trong mắt tựa hồ còn mang theo chờ mong.

"Lại nói tiếp, " Lý Vân Thiên nhìn nhóm người quanh mình, "Nơi này có ba đôi huynh đệ thân sinh a."

Tương phản lớn nhất là ca vương Lục Á Sanh cùng bộ đội đặc chủng Viên Bằng Phi; sinh viên trường đại học kiêm nhân viên chuyển phát nhanh Vương Lập Hải cùng bartender Vương Tiện Lâm; còn có song bào thai tóc vàng mắt xanh từ nước Pháp Anthony cùng Victor.

"Còn có phụ tử..." Hắn nhìn gia đình họ Vương bị bắt gọn.

"Tổng giám đốc là nô lệ ta thu phục sớm nhất, tất cả mọi người phải tôn kính hắn."

"Đương nhiên, còn có một vị khách đặc thù..." Ánh mắt Lý Vân Thiên hướng về phòng tắm, nơi đó còn có một tên tiểu thâu bị trói.

"Trước tới phòng tắm, không chỉ Anthony cùng Victor cần tẩy sạch trong cơ thể, còn có một tiết mục vô cùng hứng thú muốn mọi người cùng nhau xem a." Lý Vân Thiên nhẹ giọng cười.

Trong phòng tắm.

Viên Bằng Phi đánh giá Khương Uyển hai tay bị trói trên đùi, bởi vì nhìn thấy một đám người (hơn nữa đều là lõa nam) tiến vào, mà không tự giác cuộn mình lại.

"Đây là... tiểu thâu ta bắt được đêm qua?"

"Đúng vậy, " Lý Vân Thiên cười nói, "Tiểu thâu tiên sinh sẽ biểu diễn cho chúng ta xem tiết mục suối phun nha, mọi người lui xa một chút."

Lý Vân Thiên cởi bỏ khóa giữa mắt cá chân Khương Uyển cùng ống nước, để y đứng lên, còn rút tắc giang phía sau của y ——

Đầu tiên là phía sau, hậu huyệt bị tắc giang thời gian dài tạm thời vô pháp khép kín, cỗ nước tiểu bị rót vào lúc trước chậm rãi theo huyệt khẩu chảy ra. Lúc sau là bị bản năng bài tiết mãnh liệt của Khương Uyển, bởi vì uống hết một đĩa nước đầy mà bàng quang căng đầy cùng tràng đạo chứa nước tiểu cả một ngày giống như vỡ đê phun ra tung toé!

Tiểu thâu khuôn mặt thanh tú cùng thân thủ nhanh nhẹn, bị mệnh lệnh trước mặt một đám người xa lạ đồng thời trước sau bài tiết, mang cảm giác nhục nhã cùng sợ hãi tương lai, y òa khóc như một đứa trẻ.

Đối với nô lệ khác, Lý Vân Thiên cũng không làm gì sỉ nhục họ như vậy, hơn nữa vì bảo trì cuộc sống xã hội bình thường của họ, không thể nặng tay, ảnh hưởng đến công tác của nô lệ. Chỉ có Khương Uyển, là kẻ thuần thuần túy túy bị bài trừ khỏi xã hội, là hoàn toàn thuộc về hắn, có thể dùng bất kể thủ đoạn gì đối đãi cũng không cần băn khoăn.

"Cảm thấy thống khổ? Nhục nhã? Tuyệt vọng?" Lý Vân Thiên nhẹ giọng nói, mê hoặc nội tâm Khương Uyển.

"Có lẽ ngươi có thể lựa chọn thần phục ta, nằm dưới chân ta."

Khương Uyển ánh mắt còn vương lệ ba ba nhìn Lý Vân Thiên, lại nhìn một đám người đứng sau hắn.

Cuối cùng mở miệng: "Chủ nhân..."

loading...