chap 11: bạn thân, không có thì buồn lắm!

*Ding dong*

….

*Ding dong*

*Ding dong ding dong ding dong…*

“Trời ơi, chuyện gì nữa đây?”

Toàn lầm bầm, mệt nhọc bước ra khỏi giường, dưới nhà chuông cửa đang réo inh ỏi. Hôm nay là ngày nghỉ, hay đúng ra là ngày giáo viên họp nên học sinh được nghỉ. Và nhà trường đã thật tâm lý khi tổ chức ngày hội vào hôm trước đó, để học sinh có thể được “quậy” tới bến mà không phải lo việc học của ngày hôm sau.

Cả nhà đã đi vắng, chỉ còn Toàn ở nhà. Vừa xuống cầu thang cậu vừa nghĩ:

*Nhỡ đâu đứa nào ăn trộm lừa mình ra ngoài xong phang cho một cái thì…*

Ra đến nơi, cậu hỏi lớn:

“Ai vậy???”

Ngoài cửa vọng vào giọng nói “oanh vàng”:

“Thằng điên, chị mày đây, còn giả bộ hỏi ai nữa, làm trò”

Nghe giọng biết ngay là Mộc Mộc, Toàn liền mở cửa, hội bạn của cậu đang đứng chờ ở ngoài:

“A, chúng mày…”

“Để mọi người chờ lâu quá con”

“Ngủ, kệ tao”

Rồi tất cả cùng vào nhà, Toàn cẩn thận khóa cửa rồi đi lấy nước, còn bọn kia bỏ giày dép xong cứ thế rục rịch kéo lên phòng cậu chờ sẵn, lần nào cũng vậy, Toàn đã quá quen rồi.

9:00 am – Phòng của Toàn

“Nước đây”

Vừa nói vừa đặt sáu cái cốc, bát đựng đá cùng chai coca xuống sàn, Toàn kéo ghế ra ngồi, chờ một tràng những câu hỏi bất tận từ đám bạn. Nhã Kỳ uống xong giả vờ mãn nguyện:

“Ui chà, đã quá, đi nắng nôi mãi mới được phục vụ”

“Ahhh, thật là sảng khoái”

Bạch Thiên hùa theo, Vũ Long ngồi cạnh vẫn tu ừng ực, còn Mộc Mộc quay sang nói với cậu một câu rất thừa:

“Sao trông tã tượi thế?”

“Ơ hay, tao vừa ngủ dậy thì thế, mày đang giả ngơ à?”

“Đâu, thấy thế nào tao nói vậy”

Ôn Hạo thấy mọi người cứ nói chuyện chả liên quan gì nhau, lăn ra cười một lúc mới nói:

“Đừng đùa nữa, vào vấn đề luôn đi”

Nghe Ôn Hạo nói, Toàn buông luôn một câu:

“Biết ngay mà”

Rồi nhìn mọi người chờ đợi. Mộc Mộc lúc này không cười nữa, nhìn cậu nghiêm túc, nói:

“Tối qua, bọn tao đã thấy”

“…”

“Mày biết là tao đang nói gì mà”

“Uhm”

“Thì??? Như thế nào???”

Toàn không hiểu ý Mộc Mộc là gì, lại trưng bộ mặt ngô nghê ra hỏi lại:

“Thế nào là thế nào?”

“Thì đấy, Hải “ấy” xong rồi thế nào?”

“Ý mày “ấy” là cái…thơm má ý hả?”

“Uhhh, bé ơi sao bé chậm hiểu vậy hả?”

Không chịu được sự chậm chạp của Toàn, Vũ Long nhảy vào.

“Ừ thì…”ấy” xong thì hắn…”

“Nhanh lên ông ơi!”

Vũ Long thiếu kiên nhẫn cứ giục giã, Mộc Mộc thấy vậy thì quay sang nạt:

“Im nào thằng kia!”

Không phải là Toàn không muốn nói, cậu đang rất ngại khi nói về chuyện đã xảy ra tối hôm qua, càng nghĩ thì càng thấy bối rối. Nhưng rồi vì không gian im ắng chờ đợi của năm người kia mà cuối cùng cậu cũng có thể kể ra:

“Tỏ tình”

Những tưởng mọi người sẽ trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng trái với dự đoán của Toàn là phản ứng rất bình thường của hội bạn.

“Biết mà”

“Cũng biết chọn thời điểm đấy”

“Thấy chưa, bảo rồi mà”

Bạch Thiên quay sang lè lưỡi nói với Nhã Kỳ, liền ăn một cái tét vào đầu. Thấy như vậy, Toàn ngơ ngác hỏi:

“Ơ, không bất ngờ à?”

Thấy bộ dạng nai tơ của Toàn, mọi người không nhịn được phá lên cười. Bình thường thì lạnh lùng đáng sợ mà đến lúc dây vào chuyện tình cảm thì như trên trời rơi xuống. Ôn Hạo lên tiếng:

“Toàn ngây thơ ơi, có gì mà phải bất ngờ cơ chứ”

“Chứng tỏ là rất ít xem phim”

Mộc Mộc phán chắc nịch, làm Toàn quay phắt sang:

“Xem phim kiếm hiệp đánh nhau nhá, ai thèm mấy cái phim yêu đương nhăng nhít của mày”

“Ai da, láo nhở, dám chửi phim của tao à”

Chưa kịp cãi tiếp, Nhã Kỳ đã cắt ngang:

“Thôi đi các em, chúng ta không đến để nói chuyện phim ảnh”

“Ừ ừ, đúng lắm”

Bạch Thiên nằm lăn lóc nói nhảm, tay cầm cốc coca lắc lắc, cứ như đang say rượu, lại ăn thêm cái đập của Nhã Kỳ.

“Nghiêm túc cho tao cái thằng kia”

Nói rồi nhìn Toàn:

“Giờ thì mày thấy sao hả Toàn?”

Toàn lại im lặng, cậu cũng chưa hiểu được mình đang cảm thấy gì nữa.

“Tao biết là mày đang rất phân vân, vì một việc như vậy đến quá đột ngột…”

“…”

‘…thế nhưng chắc chắn là mày vẫn có thể phân biệt được đó là cảm xúc tiêu cực hay tích cực”

“Cái này…”

“Vậy hãy nghĩ xem, mày thấy thế nào?”

Tất cả cùng im lặng, giờ là lúc để Toàn chìm trong những dòng suy nghĩ của mình. Nhã Kỳ nói đúng, cậu cần phải xác định được những cảm xúc trong lòng, có như vậy cậu mới biết phải làm gì. Nếu không, mọi thứ sẽ càng bị nút chặt lại và khó có thể tìm ra lối thoát. Một lúc sau, cậu lên tiếng:

“Cả hai”

“Há?”

“Tao không thể xác định được rõ ràng chúng mày ơi”

“Ôi trời”

“Khó lắm ấy”

Nghe câu trả lời trung gian như vậy, mọi người không khỏi thấy chán nản, cứ tưởng Toàn sẽ đưa ra được câu trả lời một phía, đằng này lại đứng giữa con đường, thật không biết phải làm sao.

“Rồi, cứ coi như vậy đi, nhưng sau chuyện đấy, ông có còn nghi ngờ Hải nữa không?”

“Ơ…”

Câu hỏi của Vũ Long làm cậu nhất thời không biết trả lời sao, kể ra thì từ tối đó đến giờ đầu óc cậu có nghĩ đến chuyện ấy đâu, chỉ toàn tua đi tua lại cái cảnh tượng có một không hai từng xảy ra trong đời cậu. Ngẫm nghĩ một hồi, Toàn nói:

“….Hơi hơi”

Lại một phát ngôn mang tính chất “lực đẩy”, làm cả bọn ngã ngửa, không đợi thêm,Mộc Mộc kêu lên:

“Mày…mày…sao mày kỳ lạ thế hả?”

“Tôi đến chịu với ông đấy”

“Để tôi xem có nghề nào hợp với độ đa nghi cao chót vót của ông không”

“Phải như thế nào thì mày mới dừng lại hả Toàn?”

“Tôi không tham gia nha”

Bạch Thiên, Vũ Long và Nhã Kỳ cùng thi nhau nói, riêng có Ôn Hạo không muốn thêm miệng vào nên xác định luôn đứng ngoài. Một lần nữa bị dồn ép, Toàn bức quá quát lên:

“Chúng mày lại hội đồng tao nữa rồi, tại sao lại cứ làm như tao sai hết vậy? Tao nghi ngờ đâu phải không có cơ sở, chẳng lẽ cứ phải tin lời răm rắp thì mới là đúng à?”

“Cơ sở ý hả? Mày nói tao xem cơ sở của mày là gì?”

“Là…”

“Không có phải không? Đấy, mày cứ nói như đúng rồi nhưng rốt cuộc là chẳng có căn cứ gì cả”

Mộc Mộc nói rất có lý, giọng điệu bình tĩnh làm Toàn không thể cãi được, do cậu thực sự quá đa nghi đến mức suy nghĩ sai lầm, hay do cậu chưa tìm được cái lý của mình đây. Đến đây, Bạch Thiên cất tiếng:

“Ông nghi ngờ vì ông sợ, nhỉ? Thế nhưng tôi không hiểu là sau những gì Hải thể hiện ra thì có gì mà để phải sợ?”

Nhã Kỳ cũng thêm vào:

“Trêu đùa với mày, đâu cần phải chọn thời điểm và hành động như vậy, phải không? Hải biết lúc đó tất cả cùng phấn khởi, và tâm trạng của mày rất tốt, nên mới tỏ tình. Nếu như không thành công nữa, thì tao cũng không hiểu là phải làm gì và lúc nào để mày thôi những suy nghĩ vô lý như thế đi và chấp nhận.”

Những lời giải thích của các bạn đã làm cho Toàn dừng lại, cậu rất muốn tìm ra một lý do nào đó để có thể làm cái cớ cho sự nghi ngờ mà chính cậu cũng thấy vô lý, nhưng không thể phủ nhận. Chính cậu cũng thắc mắc không hiểu vì sao lại luôn giữ một rào chắn phía trước mình như vậy, để rồi cho dù có là sự thật rành rành ra như mọi người nói, cậu cũng khó có thể tin.

Lúc này, Ôn Hạo mới nói:

“Toàn ơi, ông đừng cố chấp nữa, cả hội bọn mình thân nhau mấy năm nay rồi, không ai muốn ai gặp chuyện xấu cả, bây giờ ông đang vướng vào chuyện tình cảm, mà với một người chưa từng yêu như ông thì tất nhiên là sẽ chưa thể hiểu được, chưa kể việc người thích ông lại là con trai…”

“…”

“…nhưng mà chuyện đấy thì bình thường thôi, ông cũng biết mà, thời đại này rồi tình yêu cùng giới không có gì là lạ nữa. Suy cho cùng, ông cũng không thấy thích con gái phải không?”

“…”

“Đúng không?”

“…U..Ừ”

“Và khi Hải chủ động tiếp xúc, tán tỉnh ông, thì ông cảm thấy rối bời chứ gì?”

“…Ừ”

“Đấy, hiện giờ cứ đồng ý là ông thích con trai đi, và với dáng dấp và tính cách của ông thì…nằm dưới…”

Ôn Hạo vừa dứt lời, cả đám đã trố mắt ra, nãy giờ nghe Ôn Hạo điềm đạm giảng giải, đã thấy bất ngờ vì độ sâu sắc, nay lại nghe những từ gây chấn động như vậy thì không khỏi ngạc nhiên, còn Toàn lập tức nhảy dựng:

“Hả…hả? Cái…cái gì đấy? Cái gì mà nằm dưới?”

Nhã Kỳ và Mộc Mộc cũng tới tấp:

“Mày biết à?”

“Ghê ha, cũng am hiểu phết, tao cứ tưởng mày ngây thơ vô tội”

Hai đứa con trai còn lại, Vũ Long và Bạch Thiên, vốn cũng biết mấy chuyện yêu đương mà nhiều người trong xã hội vẫn còn coi là bất bình thường này, nhưng khi nghe những từ “chuyên ngành” thì cũng ngơ ngác:

“Ủa? nằm dưới là thế nào? Có phải…?”

Ôn Hạo thấy mọi người bật dậy như lò xo thì cười ngặt nghẽo, rồi tiếp tục:

“Nó là gì thì không cần quan tâm, không biết thì google, để tao nói nốt…”

“Ờ!!!”

“Nhưng mà tôi muốn biết”

Toàn vẫn tò mò giục giã, còn Ôn Hạo bỏ ngoài tai:

“Yên nào, nghe tôi giải thích hết. Cứ coi như là ông thích con trai nhé, thì Hải là người quá phù hợp rồi còn gì nữa. Đẹp trai, học giỏi, cao to, tài năng, tốt tính, mạnh mẽ,… quá ổn.”

“Nhưng…”

“Không nhưng! Đã thế Hải lại thích ông, vì là bạn thân nên tôi quen rồi, không thấy ông lung linh như người ngoài thấy, nhưng đúng ra thì ông học giỏi, chăm chỉ, xinh trai, khiêm tốn, công bằng, đảm đang…”

“Này này, xinh cái gì mà xinh!”

“Từ từ, thế nên là hai người, về vẻ ngoài thì cực kỳ hợp nhau, nói ngắn gọn là đẹp đôi. Ngoài ra, Hải còn thật lòng thích ông, nên những gì còn lại là do ông quyết định”

Cả đám nghe từ đầu đến cuối thì gật gù hưởng ứng, Toàn thấy Ôn Hạo nói đúng, nhưng không hiểu sao vẫn chưa chịu thôi nghi ngờ mọi việc:

“Ừ, đúng là như thế, nhưng tôi vẫn chưa thể mở lòng mình được…”

Mộc Mộc lên tiếng, lần này không còn la rầy nữa:

“Rồi, mày chưa mở lòng được, nhưng sau những gì Hải làm, đặc biệt là chuyện tỏ tình, tao muốn mày hãy nghĩ thật kỹ đi, và nhớ những gì bọn tao nói, việc Hải thích mày, không hề là dối trá”

“Phải, ông biết là bọn tôi chưa khuyên sai ông điều gì mà”

“Năm con người chung một ý kiến, không thể nhầm được đâu ông ạ”

Vũ Long và Bạch Thiên nói cùng lúc, bây giờ, mọi người đều đang cố hết sức để thuyết phục được Toàn, đứa bạn cứng đầu cứng cổ nhất thế giới này.

“Uhm…tao sẽ suy nghĩ…”

“Tốt”

“Cảm ơn chúng mày”

“Khiếp, nghe mà dị ứng, ăn đi chúng mày, đói quá”

“Ừa, ăn thôi, nhà ông có đủ đồ tiếp tế cho bọn tôi không đấy?”

“Đủ, đến bao lần rồi còn hỏi”

“Đến nhiều nên mới sợ hết”

“Hahahaha”

Cuộc trò chuyện kết thúc khi Toàn đã chịu nghe lời khuyên, không khí cũng đã trở lại vui vẻ và thoải mái. Có điều, ngồi nói chuyện cả buổi sáng làm tất cả đói meo, cùng nhau kéo xuống bếp tàn phá lương thực. Mì tôm, bánh mì, cơm, thịt, trứng, nước ngọt,…có bao nhiêu là bị lấy ra xử lý gần hết. Những lúc này mới thấy, thời gian ở bên bạn bè thân thiết thật đáng quý, mọi người cùng nhau chuẩn bị, nấu nướng, rồi đánh chén no nê, ăn xong là lăn ra ngủ một mạch đến chiều. Ngày hôm ấy qua đi thật vui và yên bình, hơn nữa, Toàn cũng đã xác định được một phần nhỏ nào đó cảm giác của mình, nhờ có sự giúp đỡ và thấu hiểu của bạn bè. Giờ thì chỉ cần cậu có thể rũ bỏ được sự đa nghi và sợ hãi bên trong chính bản thân mình mà thôi.

loading...

Danh sách chương: